- Học trò nhớ rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, học trò cáo từ!
- Đi đi!
Phạm Ninh hành lễ, quay người đi ra ngoài cửa, khi đi tới cửa, Triệu Tu Văn cười nói:
- Nhân tiện nói cho Minh Nhân và Minh Lễ, lều vải của bọn chúng rất tốt, cảm ơn ý tốt của bọn chúng!
Phạm Ninh từ thư phòng của Triệu Tu Văn đi ra, đã thấy Minh Nhân và Minh Lễ trốn ở bên ngoài nghe lén, hai người đang muốn hỏi Phạm Ninh, Phạm Ninh lại nắm lấy cánh tay hai người nói:
- Đi theo ta xuống lầu trước rồi nói!
Hắn kéo hai người xuống lầu, cười hỏi hai người:
- Các đệ tặng cho Triệu học chính lều rồi sao?
Minh Nhân gãi đầu giải thích nói:
- Không trực tiếp tặng, chỉ là đưa thầy thử dùng vài tháng, giáo thụ và mấy giáo thụ chủ tọa bên kia cũng tặng cho bọn họ dùng thử, phản ứng không tồi, bọn họ đều rất thích.
- Chẳng trách ấn tượng của học giáo với các đệ không tệ, coi như các đệ may mắn, ta đã bảo đảm cho các đệ, Triệu học chính không truy cứu chuyện gian lận của các đệ nữa rồi.
Hai huynh đệ nhất thời hô lên, trường học không truy cứu, cũng đồng nghĩa hai người bọn họ cũng có thể xưng là tú tài, cho cha mẹ một câu trả lời.
Việc này so với việc bọn họ thi đậu kì thi Giải còn vui hơn, thi đậu thi Giải sẽ chỉ xảy ra trong mơ, danh hiệu tú tài mới là chân thật lấy được.
- A Ninh, cảm ơn huynh giúp đỡ, tối nay bọn ta mời huynh ăn cơm!
Sáng sớm ngày kế tiếp, Phạm Ninh và Minh Nhân, Minh Lễ quay về trấn Mộc Đổ, thực tế, sau khi yết bảng thi Huyện, thượng xá sinh liền lần lượt rời khỏi Huyện học về nhà, sau khi ở nhà nhàn nhã mấy ngày, tiếp đó lại quay về Huyện học, toàn lực chuẩn bị ứng phó khoa cử đầu tháng chín.
Tuy nhiên đối với Minh Nhân, Minh Lễ mà nói, thi Giải đối với bọn họ đã không còn có ý nghĩa, chí hướng bọn họ không ở khoa cử, bọn họ cần tiếp tục khai thác thị trường xung quanh, chào bán lều vải của bọn họ.
Giữa trưa, con thuyền ở bến tàu trấn Mộc Đổ chậm rãi cập bến, từ xa, Phạm Ninh liền thấy y quán Phạm Thị của phụ thân hắn, ngay ở góc đối diện bến tàu, một gian nhà năm mươi mét vuông, mỗi tháng tiền thuê phải mười quan tiền, tuy vậy, Phạm Thiết Chu còn tính cũng thuê luôn lầu hai, mở một y quán đủ các khoa, chỉ là bây giờ vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị.
- A Ninh, đến nhà ta ăn trưa đi!
Minh Lễ niềm nở mời.
- Các đệ đi trước đi! Huynh vào trong quán xem, để sau nói tiếp.
Phạm Ninh đã hai tháng không đến Kỳ Thạch Quán, thật ra có chút nhớ mong.
- Vậy bọn ta đi trước đây, huynh ở lại một lát rồi tự mình qua đây.
Minh Nhân, Minh Lễ vẫy tay về phía Phạm Ninh, bước nhanh về nhà.
Phạm Ninh lên bậc thang, đi vào y quán của phụ thân, gặp dược đồng A Khánh ở ngay cửa:
- A Khánh, cha ta có ở đây không?
A Khánh và Phạm Ninh bằng tuổi, hai người chỉ cách nhau một tháng, A Khánh dáng khá gầy và nhỏ, thấp hơn Phạm Ninh nửa cái đầu, gã đi theo Phạm Thiết Chu đã hơn hai năm rồi, đã chính thức trở thành đồ đệ của Phạm Thiết Chu, năm ngoái tiến hành lễ bái sư rồi.
- Ô! Tiểu quan nhân đến rồi, sư phụ vừa hay đi ra ngoài, phụ thân của Chu viên ngoại đầu trấn Tây trật chân, sư phụ tự mình đi xem, rất nhanh sẽ quay về, hay tiểu quan nhân lên lầu ngồi một lát?
Phạm Ninh ngẩng đầu liếc nhìn lầu hai, cười nói:
- Lầu hai thuê rồi sao?
- Hai ngày trước vừa mới thuê xong, còn đang sửa sang lại, hình như trên lầu để khám nội khoa.
- Bác sĩ nội khoa đã tuyển được rồi sao?
- Hình như tuyển được rồi, là một lão y sư ở trấn Tàng Thư, chỗ này sửa lại xong ông ấy sẽ qua đây.
- Ta biết rồi, nói với phụ thân một tiếng, là ta ở Kỳ Thạch Quán, có chuyện gì qua bên đó tìm ta, không có chuyện ta sẽ tự về nhà.
- Ta biết rồi, tiểu quan nhân người yên tâm đi! Ta nhất định chuyển lời cho sư phụ.
Rời khỏi y quán, Phạm Ninh bước nhanh đi về phía Kỳ Thạch Quán, trấn trên so với hai năm trước cơ bản không có gì thay đổi, vẫn là những người đó, vẫn là những cửa hàng đó, mỗi người đều đang thong thả làm công việc của mình, nhịp điệu cuộc sống vô cùng chậm rãi.
Phạm Ninh hai năm rưỡi trước giành được thủ khoa huyện sĩ, sớm đã bị mọi người lãng quên, tình cờ gặp được một gương mặt quen thuộc, mọi người cười gật gật đầu, lại không thể nào nhớ được thiếu niên này đã từng vô cùng náo nhiệt ở đây hai năm rưỡi trước.
Đi qua cầu Triệu Trạng Nguyên, ở trên cầu liền có thể nhìn thấy mặt bên của Kỳ Thạch Quán, lúc này, Phạm Ninh lại vô tình phát hiện, không ngờ có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại trước cửa lớn Kỳ Thạch Quán, chiếc xe ngựa này lại quen mắt như vậy.
Tim Phạm Ninh bỗng nhiên đập thình thịch.
Phạm Ninh từ xa nhận ra xe ngựa trước cửa Kỳ Thạch Quán, hai năm trước, chiếc xe ngựa này từng bao nhiêu lần dừng ở cửa Huyện học, hình dáng xinh đẹp quen thuộc, còn có nữ hộ vệ đại bảo kiếm làm cho hắn nhớ mãi.
Chẳng lẽ Chu Bội trở về rồi sao?
Có lẽ không phải là nàng, Phạm Ninh lại thuyết phục bản thân.
Chiếc xe ngựa này cũng không phải xe ngựa chuyên dùng của Chu Bội, mà là xe ngựa Chu gia dùng để đưa đón khách quý, khoảng thời gian đó vừa hay được Chu Bội sử dụng.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Phạm Ninh vẫn tăng tốc chạy về phía Kỳ Thạch Quán.
Hắn một mạch chạy đến cửa Kỳ Thạch Quán, liếc nhìn một cái liền nhìn thấy một nữ tử dáng người rất cao đang đứng ở sát cửa lớn của cửa tiệm, một đại bảo kiếm quen thuộc ở phía sau lưng nàng ta, một mái tóc dày dài tới tận mông, chính là nữ hộ vệ Kiếm Mai Tử đi theo Chu Bội.
Hai năm không gặp, thay đổi của nàng không nhiều, mặc một áo ngắn màu đen thêu hoa mai màu bạc, bên dưới mặc một cái quần lụa xanh dài mát rộng, chân đi một đôi giày thêu hoa ít nhất cỡ bốn mươi lăm.
Kiếm Mai Tử có cảm giác cực kỳ nhạy bén, nàng ta cảm nhận được phía sau có người, vừa nghiêng đầu, ánh mắt sắc như kiếm dừng ở trên mặt Phạm Ninh.
Nàng ta đầu tiên ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nhưng nụ cười này tựa như hương xuân hiện ra trong trời đông giá rét, ngắn ngủi vừa hiện ra liền biến mất.
Nàng ta lại khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, nghiêng đầu đi, không thèm để ý đến Phạm Ninh.
Nhưng dù là lạnh lùng, Phạm Ninh cũng cảm giác rất thân thiết, giống như xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Phạm Ninh cười cười, đi vào trong quán, vài tên tiểu nhị đều đang đứng ở một bên, lộ vẻ có chút lo lắng, nhị thúc Phạm Thiết Qua cầm một quyển sổ ghi chép, đang chậm rãi báo cáo.
- Tháng này đá Thái Hồ thượng phẩm bán ra năm món, đá Thái Hồ trung phẩm bán ra mười bốn món, Thái Hồ hạ phẩm tiệm không có kinh doanh, tổng cộng sáu trăm bảy mươi bảy quan tiền.
Ánh mắt của Phạm Ninh dừng ở trước kệ hàng, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp thon dài quay lưng về phía mình, cái cảm giác quen thuộc này ùa tới.
Là nàng, suốt hai năm không gặp, nàng cao lên rất nhiều, giống như một con bướm nhỏ chui ra khỏi kén, lại giống như một con hươu con vừa mới mọc sừng, cơ thể bắt đầu dậy thì rồi, dáng người thon thả mà gầy, có cảm giác như một thiếu nữ.