- Ngươi nói là, sáng này hắn cũng với một nữ tử ra ngoài sao?
Từ Khánh gật gật đầu:
- Phạm Ninh cùng tiểu nương tử đi cửa hàng giày mũ Lý Bách Thái mua mũ, sau đó hình như xung đột với một đám sĩ tử, nhưng không có đánh nhau, sau đó Phạm Ninh đưa tiểu nương tử đó về nhà.
Từ Khánh không giấu diếm tiểu chủ nhân, nhưng y cũng không muốn tạo thêm sóng gió, nên chỉ thấy sao nói vậy kể cho Chu Bội nghe.
Trong lòng Chu Bội rất không thoải mái, nàng vì hắn trăm phương nghìn kế suy nghĩ cho hắn, giúp hắn giải trừ nguy hiểm, bây giờ hắn lại cùng nử tử khác ra ngoài dạo phố.
Hắn có nghĩ đến cảm xúc của mình không?
Chu Bội trầm mặt, nhưng không có tùy tiện tức giận, nàng hiểu rất rõ Phạm Ninh, nếu nàng tức giận lung tung, sẽ chỉ làm Phạm Ninh càng thêm phản cảm, nàng cần biết, tiểu nương tử kia rốt cuộc là ai?
- Ngươi nói tiểu nương tử kia mười bốn mười lăm tuổi?
- Hình như, Phạm Ninh gọi cô ấy là Thiến tỷ!
Lúc này, Chu Bội bỗng nhiên nghĩ đến một người, liền vội vàng hỏi:
- Tiêu nương tử kia có phải họ Âu Dương không?
- Cái này thuộc hạ không rõ, Phạm Ninh gọi cô ấy là Thiến tỷ, không có xưng rõ họ tên.
Chu Bội gật gật đầu, mười phần là Âu Dương Thiến, ở kinh thành, ngoại trừ Âu Dương Thiến, Phạm Ninh hình như không quen ai cả.
Trong lòng Chu Bội thư thái một chút, nàng biết rằng Âu Dương Thiến ít nhất lớn hơn Phạm Ninh ba tuổi, và trước khi Phạm Ninh đến lúc cưới vợ thành gia, Âu Dương Thiến sớm đã phải lập gia đình rồi.
Chỉ có điều tiểu tử ngu ngốc này không ngờ đã không chủ động đến cảm tạ mình, lại cùng người con gái khác đi dạo phố, thực khiến Chu Bội căm giận bất bình.
Trời còn chưa sáng, Phạm Ninh lại bị một âm thanh lạ làm bừng tỉnh, hắn mông lung mở to mắt, cảm giác có người đến bên giường mình.
Hắn thực có chút bất mãn nói:
- Ngươi sao lại tự ý vào nhà người khác như vậy?
- Ta không có nhé!
Từ Khánh cười nói:
- Nếu trong phòng cậu có nữ tử nào, ta tuyệt đối sẽ không bước vào.
- Xem ra hôm nay ta phải tìm một tiểu nha hoàn rồi.
Phạm Ninh ngáp một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy Từ Khánh bỏ lại một câu:
- Thiếu người khác ân tình, cho dù chỉ là chút ít, cũng nên đi cảm tạ.
Từ Khánh rời đi lúc nào, Phạm Ninh không biết, nhưng hắn sau khi tỉnh lại, cửa sổ cũng đã đóng kỹ, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Khánh đến khuyên bảo hắn như vậy, nếu không nhờ Chu Bội, chỉ sợ bây giờ hắn vẫn bị người khác theo dõi, bất kể như thế nào, hắn cũng nên đi cảm tạ Chu Bội.
Thái độ của Phạm Ninh cũng không tệ, sáng sớm hôm sau liền đi tới Chu phủ, cảm tạ Chu Bội đã giúp mình thoát khỏi theo dõi.
Hắn ở cửa Chu phủ chờ đợi, một quản gia dáng người cao béo đi ra nói:
- Tiểu quan nhân xin mời đi theo ta!
- Làm phiền đại viện rồi!
Phạm Ninh đi theo ông ấy vào cửa phủ Chu gia, chỗ này không giống với Chu phủ ở Mộc Đồ và Ngô Giang.
Tòa trạch viện ở kinh thành được xây dựng cải tạo vô cùng tinh xảo, mỗi một tường viện đều có mái hiên dài ở trên, tường trắng ngói đen, trong vô cùng lịch sự tao nhã.
Viện trong phủ cũng không lớn, mỗi một tòa tiểu viện đều có vẻ đẹp riêng, có tinh xảo, có thanh nhã, có u tĩnh, có phú quý, dời bước dễ cảnh, đẹp không tả xiết.
Phạm Ninh đi dọc theo một hành lang vào một tòa tiểu viện, trong tiểu viện: ở giữa là một hồ cá hình tròn, trong ao có một khối đá Thái Hồ cao hơn một trưởng, lả lướt muôn màu, như tiên tử bay lên không, có thể nói là cực phẩm.
- Nơi này là nơi đón tiếp khách quý, tiểu quan nhân ngồi tạm một lát, chủ nhân sẽ ra ngay!
Phạm Ninh đi lên bậc thang, đi vào bên trong khách đường, mặt đất được phủ thảm dệt Ba Tư màu đỏ, ở giữa là một bàn trà, hai bên đều có ghế dựa bằng gỗ hoa lê.
Góc tường bày một bức bình phong bạch ngọc giá trị xa xỉ, mặt trên vẽ một vài bức cung đình mỹ nữ đồ.
Phạm Ninh lại ngẩng đầu nhìn hai bên tường, có treo mấy bức tranh chữ của danh nhân, trong đó một bức thư pháp hắn nhận ra là bút tích của Âu Dương Tu.
Mặt khác mấy tấm tranh hoa điểu tiểu phẩm, phỏng chừng cũng là kiệt tác của danh gia.
Lúc này, một nàng hầu gái tới mang cho hắn chén trà, chén trà khiến cho Phạm Ninh hoảng sợ, lại là quan diêu của quân sứ, loại này trong suốt tinh tế không phải cái mà dân bình thường có thể đốt chế ra được.
Ngay lúc Phạm Ninh bưng chén trà ngạc nhiên thán phục, bên ngoài vang lên âm thanh hoàn bội trong trẻo, lập tức có bước chân truyền đến, dường như có năm sáu người đang tiến đến quý khách đường.
Phạm Ninh bỗng nhiên ý thức được không đúng, không phải Chu Bội, mà là một người khác hoàn toàn.
Hắn vừa mới đứng lên, chỉ thấy bên ngoài một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp, chừng năm sáu nữ tử, ở giữa là một người nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, đầu tóc búi cao, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, mặc một bộ đồ bằng vải tơ vàng thêu hoa thoáng rộng thùng thình, đi giày vải hoa, vô cùng thanh lịch khéo léo.
Bà ấy mỉm cười, thanh âm rất nhẹ nhàng:
- Con là Phạm Ninh sao! Ta là mẹ của Chu Bội.
Hóa ra là mẫu thân của Chu Bội, Phạm Ninh vội vàng tiến lên thi lễ:
- Vãn bối tham kiến phu nhân!
Chu phu nhân họ Vương, người huyện Trường Châu, cũng là danh môn khuê tú, gả cho phụ thân của Chu Bội rồi sinh ra hai nam một nữ, đứa con cả Chu Triết tuy rằng đã mười chín tuổi, trí lực lại tựa như trẻ nhỏ ba tuổi, khiến cho Vương thị vô cùng đau lòng.
Tuy rằng bà ấy mới ba mươi bảy tuổi, nhưng khóe mắt và trán đã có nếp nhăn, thoạt nhìn tựa như hơn bốn mươi tuổi.
Vương phu nhân phải chăm sóc đứa con cả thiểu năng trí tuệ, lực bất tòng tâm, đành phải đem tiểu nữ Chu Bội giao cho tổ phụ cô bé nuôi nấng, đến khi được mười tuổi mới đưa nàng trở lại kinh thành.
Vương phu nhân đương nhiên biết Phạm Ninh, tỷ tỷ bà ấy gả cho Từ gia cũng nhiều lần viết thư nói chuyện, nói Phạm Ninh ngang ngược vô lễ, cả ngày quấn lấy nhi nữ Chu Bội, chỉ suốt ngày nói chuyện trong giờ học.
Vương phu nhân rất rõ ràng nói chuyện là có ý gì, nàng lập tức vừa sợ vừa giận, liền quyết định ngăn cản nhi nữ trở lại học đường.
Nhưng khi Vương phu nhân phát hiện một bức tượng trong phòng của con trai trường, làm bà ấy biết rằng tượng điêu khắc gỗ này chính là Phạm Ninh, bà mới nhận ra có lẽ không giống như đại tỷ nói.
Có thể làm cho đứa con cả Chu Triết thích, vả lại khiến nó nhớ kỹ để điêu khắc thành tượng, tuyệt sẽ không phải là người vô lễ ngang ngược như a tỷ nói.
Vương phu nhân càng tin tưởng đứa con cả mình hơn, nó là đứa con cả thuần khiết, nếu là người xấu nó nhất định không rảnh mà làm vậy.
Nếu không, đứa con cả sẽ không khắc tặng dì cả pho tượng này?
- Tiểu quan nhân mời ngồi đi!
Vương phu nhân tươi cười rất dịu dàng, bà có thể cảm giác được đứa nhỏ trước mắt này có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Phạm Ninh ngồi xuống, một người hầu gái dâng trà cho Vương phu nhân, một vài hầu gái đứng bên cạnh xem chừng.
Vương phu nhân ngồi xuống bên cạnh Phạm Ninh, mỉm cười hỏi: