Ông nhất định phải truyền tin tức này ra trước khi khóa viện cách ly.
Lúc này, quan đánh giá đang tự thu thập hành lý chuẩn bị quay về nhà, Âu Dương Tu chỉ giữ lại 20 quan đánh giá tham gia chấm thi Đình.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa thể đi, cần đợi sau khi công bố danh sách. Cửa lớn Thẩm Quyển Viện mới mở ra một ngày, quan đánh giá lần lượt rút lui.
Âu Dương Tu viết một tờ giấy, ngày mai vợ của ông sẽ phái người đến đưa đồ, tờ ghi chú này có thể có cơ hội mang ra.
**
Trời vừa tờ mờ sáng, Phạm Ninh bị một tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh.
- Phạm Ninh, nhanh dậy đi, hôm nay công bố danh sách rồi! – Tô Lượng ngoài cửa nói to.
- Biết rồi!
Phạm Ninh than thở một tiếng, chỉ đành khó khăn bò dạy, hắn mở cửa, nhìn sắc trời vẫn còn nửa tối nửa sáng, một ánh trăng khuyết còn ở trên bầu trời.
Hắn có chút căm tức nói:
- Huynh vội cái gì? Trời còn chưa sáng mà!
Hắn ngáp một cái, từ từ đi vào trong phòng:
- Ta ngủ thêm nửa canh giờ!
- Huynh lại còn ngủ được nữa?
Tô Lượng bắt được cánh tay của Phạm Ninh, túm chặt vào trong sân:
- Đồ ăn sáng ta đã mua rồi, huynh rửa mặt chải đầu một chút, ăn sáng xong chúng ta đi, đi trễ chen không vào được nhà trọ đâu.
Phạm Ninh bị y kéo cái lảo đảo, chân không đứng vững suýt nữa ngã sấp mặt. Xem ra không có cơ hội ngủ nữa rồi. Phạm Ninh chỉ đành trừng mắt liếc nhìn Tô Lượng một cái, không có cách nào khác, đành đi đến bên cái giếng rửa mặt đánh răng.
***
Ăn sáng xong trời đã sáng rõ, Tô Lượng lại thúc giục lần nữa. Phạm Ninh lúc này mới cùng Tô Lượng đi ra ngoài, tới nhà trọ Cựu Tào Môn ở không xa.
Có câu "Tưởng mình đi sớm, hóa ra còn có người sớm hơn". Trước nhà trọ Cửu Tào Môn lúc này đã tụ tập hơn nghìn người, đầu người như lũ biển, còn có vô số thí sinh từ bốn phương tám phía tới.
- Ta nói nếu như không đến thì muộn rồi nhé!
Tô Lượng thấp giọng oán giận nói:
- Huynh xem bây giờ căn bản chen chúc không tiến vào nhà trọ được nữa.
Phạm Ninh hừ một tiếng: - Lẽ nào người báo tin là từ trong nhà trọ ra?
Tô Lượng nói không nên lời, lúc lâu nói:
- Huynh đừng để tâm vào chuyện vụn vặt này được không, dù sao chúng ta đến muộn rồi.
Phạm Ninh và Tô Lượng tìm một góc ít người, chỉ tương đối ít người mà thôi. Nơi này hàng chục người chen lấn, người càng ngày càng đông, ngay sau đó đã dồn Phạm Ninh và Tô Lượng đến góc trong cùng, có một cảm giác bực mình, áp lực không nói ra được.
Không ngừng có người bán hàng rong bên ngoài rao hàng "bánh nướng tươi ngon đây, bánh nướng vừa ra lò đây! !!"
- Mứt quả, kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt.
- Xem tướng tính quẻ, đoán trước tiền đồ, chỉ 10 văn tiền.
***
Bọn họ đợi chừng nửa canh giờ, Tô Lượng cũng ý thức được mình tới thực sự quá sớm, trên mặt áy náy không chịu được.
- Ta đi mua kẹo hồ lô! Trong lòng muốn chuộc lỗi khiến Tô Lượng vô cùng dũng cảm chen lấn đi ra ngoài.
Y mua hai xâu kẹo hồ lô, vừa quay trở về lại phát hiện Phạm Ninh đang ở sau lưng mình.
- Sao huynh cũng ra đây thế?
- Vô nghĩa, chẳng phải chen lấn không ra được mới ở bên trong sao, đệ đã ra ngoài rồi ta còn ở trong đó làm cái gì?
Tô Lượng gãi đầu, y phát hiện bản thân càng ngày càng ngu rồi.
Phạm Ninh nhận lấy 1 xâu kẹo hồ lô, chỉ chỉ bên đường đối diện:
- Chúng ta đi sang kia chờ!
Mọi người có một suy nghĩ, nói là nhà trọ Cựu Tào Môn liên hệ với khoa thi. Hầu như tất cả mọi người đều chen chúc ở cửa nhà trọ, sợ bỏ lỡ tin vui. Mà đường lớn đối diện lại trống rỗng gần như không có ai.
Trên thực tế, người báo tin từ phía bắc đối diện chạy đến. Đường lớn đối diện không có ai ngăn cản, ngược lại càng nhìn rõ hơn, khoảng cách cũng chỉ 20,30 bước.
- Vẫn là bên này trống!
Tô Lượng gặm kẹo hồ lô cười nói:
- Đây cũng trống trải lại thoải mái, tại sao phải chen chúc với nhau?
- Hai vị tiểu quan nhân có cần đổi một chút tiền lẻ không?
Người làm buôn bán chỗ nào cũng nhúng tay vào. Một người đàn ông trung niên với một gánh nặng phía trước mỉm cười nói:
- Chờ lát nữa đỗ rồi có thể phát tiền mời khách đấy.
Người đàn ông trung niên lập tức nhắc nhở Tô Lượng, y chỉ mang theo mấy lượng bạc vụn, còn thật sự không nghĩ mang tiền đồng đi.
- Đổi như thế nào?
- Một lượng bạc đổi 800 văn tiền!
Tô Lượng nhảy dựng lên: - Ông quả thực lời quá rồi, phải kiếm của bọn ta 200 văn tiền.
Phạm Ninh kéo Tô Lượng sang một bên, xua tay với người đàn ông trung niên:
- Chúng ta ngay cả bài thi còn không làm xong, làm sao có thể đỗ được. Ông xem trọng bọn ta quá rồi, chúng ta không cần đổi tiền đâu.
Tô Lượng cũng có chút tỉnh ngộ đi qua, vội vàng tỏ vẻ không đổi tiền. Người đàn ông trung niên nhìn bọn họ không bị mắc lừa, chỉ đành mắng rồi hùng hổ mà đi.
Đợi người trung niên đi xa, Tô Lượng mới hỏi:
- Chỗ nào không ổn?
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Cho dù một lượng bạc đổi một nghìn văn tiền, hắn ta cũng kiếm lớn!
Tô Lượng lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
- Một lượng bạc thì đổi lấy một nghìn văn tiền, chỗ nào có vấn đề?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Huynh không nhìn trong giỏ của hắn ta chọn đều là tiền sắt sao?
Tô Lượng lập tức tỉnh ngộ, một tiền đồng có thể đổi hai đồng tiền sắt. Tên khốn này chỉ nói là một lượng bạc đổi 800 văn tiền. Hắn ta lại không nói là tiền đồng hay tiền sắt.
Tô Lượng tức giận mắng to:
– Kẻ lừa đảo, lương tâm bị chó ăn rồi! Làm ra loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn này.
Phạm Ninh ngưng y chử bậy, tủm tỉm nói với y:
- Nhiều người như thế, huynh phát tiền có phát hết được không? Nhiều nhất cho quan báo tin vui một chút bạc vụn. Huynh thật sự muốn cho có thể cho ta 10,20 lượng bạc.
- Cút, huynh nhiều tiền hơn ta, dựa vào cái gì mà cho huynh?
- Huynh đậu tiến sĩ rồi, còn không cho ta sao?
Tô Lượng hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Tên khốn khiếp nhà huynh lại đang chế nhạo ta. Ta đỗ tiến sĩ khi nào? Không quan tâm đỗ hay không đỗ, một đồng tiền ta cũng không cho huynh.
Hai người cười cười nói nói, lại đợi một khắc đồng hồ. Lúc này, từ hoàng thành truyền đến tiếng trống ầm ầm. Tất cả các sĩ tử phấn chấn tinh thần, đội ngũ báo tin vui cuối cùng đi ra rồi.
Một lúc, tiếng pháo phía bắc vang lên. Đó là đường nội bắc truyền đến hướng nhà trọ, điều này có nghĩa là có người đỗ rồi.
Thi Tỉnh tuy rằng không có thứ bậc, nhưng chỉ cần thi đỗ có nghĩa kém nhất cũng là thân phận đồng tiến sĩ. Trực tiếp thụ quan, không có người chống lưng cũng có thể đảm nhiệm chức quan nhỏ như chủ bạc một huyện.
Làm sao có thể không khiến người ta sóng lòng dâng trào?
Lúc này, đội quan báo tin vui từ phía bắc đi tới, bốn, năm tên quan báo tin vui khua chiêng gõ trống, mặc cát phục màu đỏ đen, trên mũ cắm hoa trâm, giơ cao bảng danh sách báo tin vui, quan đứng đầu cầm phong thư đỏ thẫm.
Cũng không phải là một viên quan báo tin chạy một nhà mà là từng đội từng đội đi ra. Mỗi đội quan báo hỉ đều chạy mười mấy nhà trọ.
- Tin mừng!