Lúc này, Phạm Ninh cảm giác có người đập vào vai mình, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy ba học sinh đứng phía sau, đều mặc áo da, hình như gặp qua bọn họ lúc nộp bài thi.
Học sinh cầm đầu có chút ngạo mạn, đánh giá Phạm Ninh một chút: - Ngươi là cháu đích tôn của Phạm Đại Xuyên?
Tuy Phạm Ninh cũng không thích tổ phụ của mình, nhưng để cho người ta gọi thẳng kỳ danh, không chỉ là vô lễ đối với tổ phụ hắn, mà cũng là không tôn trọng bản thân Phạm Ninh.
Trong lòng Phạm Ninh mất hứng, nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, thản nhiên nói: - Các ngươi có chuyện gì?
Ba người nhìn nhau, học sinh cầm đầu mỉm cười: - Chúng ta đều họ Phạm, ngươi nói xem có chuyện gì?
Giờ Phạm Ninh mới hiểu, hóa ra ba người này là người trong gia tộc mình.
Trấn Mộc Đổ là đại bản doanh của Phạm gia, mấy trăm người sinh sống, là đại tộc trên trấn, Diên Anh học đường mà không có con cháu Phạm gia mới là lạ.
Tuy rằng gặp được người trong tộc hẳn là một chuyện vui vẻ, nhưng hiện tại Phạm Ninh thế nào cũng không vui nổi, loại thái độ nhìn từ trên cao nhìn xuống khiến hắn cảm thấy khó chịu.
- Ta là Phạm Cương, cha là là trưởng lão Thứ Tịch hội.
Học sinh cầm đầu dùng một loại "ngôn ngữ trong nghề" mà người trong tộc mới hiểu được để giao tiếp với Phạm Ninh.
Nói đơn giản, phụ thân là phó tộc trưởng Phạm gia.
- Ngươi có việc gì? Phạm Ninh bình tĩnh hỏi.
- Ta cho rằng, người Phạm gia chúng ta hẳn là nên ngồi cùng một chỗ, không nên kết giao với mấy đứa con cháu của tiểu thương nhân.
Nói xong, Phạm Cương khinh miệt liếc qua Lưu Khang.
Mặt Lưu Khang lập tức đỏ bừng, cúi đầu liều mạng ăn cơm.
Phạm Ninh cười cười: - Ta cũng biết là con cháu Phạm gia hẳn nên cùng ngồi một chỗ, ở đây vừa vặn có chỗ trống, không bằng các ngươi qua đây ngồi.
Một nhóc béo bên cạnh nói khẽ với Phạm Cương: - Tam ca, tên tiểu tử này muốn "bật" huynh đó!
Sắc mặt Phạm Cương hơi trướng hồng, lạnh lùng nói: - Nếu ngươi đã không lĩnh tình, chúng ta cũng không tự đòi mất mặt làm gì, chúng ta đi quán Ngô Ký Thái ăn cơm, ta mời!
Gã hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ninh, xoay người dẫn hai gã con cháu Phạm gia đi.
Phạm Ninh ngồi xuống tiếp tục ăn, trong lòng Lưu Khang cảm kích, nói nhỏ với Phạm Ninh: - Tiểu tử này luôn cho là mình tài trí hơn người, coi thường người khác.
Phạm Ninh gật đầu: - Ta đã lĩnh giáo!
Ăn cơm trưa xong, Phạm Ninh đi nhận phòng kí túc xá, kí túc xá bốn người một phòng, học sinh có thể lựa chọn bạn cùng phòng.
Phạm Ninh tất nhiên là ở cùng phòng kí túc xá với Lưu Khang, phòng kí túc xá của bọn họ cũng vừa vặn chỉ có ba người, hai người khác là học sinh Ngô Giang, tự nhiên có nhóm nhỏ của mình, bình thường cũng không nói chuyện cùng.
Buổi chiều cũng không có tiết học chính, chủ yếu là luyện thư pháp, khoảng ba giờ liền tan học.
Thoạt nhìn thật nhẹ nhàng, nhưng nếu thật sự hưởng thụ loại thoải mái này, thì cũng đừng nghĩ đến thi khoa cử, ngay cả thi trường huyện cũng không đậu nổi.
Từ trước tới nay đều là do thầy giáo dẫn vào, mọi người đang tu tập, tất cả các sĩ tử có thể thi đậu, hầu hết đều là do từ bé khắc khổ ra sức học hành, mười năm học tập cũng không phải chỉ nói là xong.
Tiểu loli Chu Bội buổi chiều không đến, Phạm Ninh một mình chiếm một cái bàn, lập tức thoải mái rất nhiều, hắn chợt phát hiện cùng bàn với tiểu loli cũng không tệ, có thể thường xuyên độc chiếm một cái bàn.
Tới giờ Thân, tiếng chuông tan học vang lên, tất cả các học sinh lập tức hoan hô, chạy ào ra ngoài, nhưng cũng không ít học sinh nghiêm túc viết chữ như trước, không chịu ảnh hưởng của tiếng chuông tan học.
Hai người ra khỏi học đường, Lưu Khang cười hỏi:
- Đệ muốn đi đâu? Tùy tiện đi hay là có mục tiêu?
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Xung quanh đây chỗ nào có chất khố?
Chất khố chính là hiệu cầm đồ, đối với dân chúng Tống triều, đi chất kho chính là một chuyện rất bình thường, đồ vô dụng trong nhà cũng có thể cầm bán đi, cũng sẽ đi chất khố mua một ít vật phẩm cũ về sử dụng, cực kì tiện lợi.
Trong nhà Lưu Khang mở tiệm tạp hóa, thường xuyên giao thiệp với chất khố.
Đối diện học đường có một chất khố, hai người đi vào chất khố, Lưu Khang cười nói:
- Chất khố bình thường đều dựa vào danh dự kiếm sống, sẽ không lừa người, đệ không cần lo lắng.
Phạm Ninh lấy một khối bạch ngọc ra đưa cho Lưu Khang:
- Huynh bán nó giúp ta, ta ở bên cạnh học.
Lưu Khang ước lượng, cười nói:
- Khối ngọc này không tệ, hẳn là có thể bán giá tốt.
Y đứng ở trước quầy đem ngọc bội đưa vào trong:
- Lâm thúc, khối ngọc bội này có thể bán bao nhiêu tiền?
- Tên ranh con này. Cái chậu đồng lần trước có vết rạn đấy, chẳng đáng số tiền kia, ngươi mau kêu cha ngươi sang đây.
- Lâm thúc tự mà tìm ông ấy, chuyện này không liên quan đến ta, hiện tại giúp ta xem ngọc mới đúng.
Trưởng quầy bên trong nhận lấy miếng ngọc, nhìn nhìn:
- Dương chi bạch ngọc thượng phẩm, phẩm chất cũng không tệ, trên thị trường khoảng năm quan, ta nhận bốn quan, ngươi bán không?
Lưu Khang nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh biết lão viên ngoại kia sẽ không đưa cho mình đồ vật quá đắt tiền, nhưng quá rẻ ông ấy cũng sẽ không, cho nên giá tiền này vẫn rất hợp lí.
Hắn gật đầu:
- Phải là bạc!
- Lâm thúc, liền giá này đi! Có thể cho ta thành bạc hay không?
Bên trong đưa ra bốn thỏi bạc, Phạm Ninh nhận lấy, hắn cũng không nghĩ tới chất khố lại tiện như vậy.
Hai người đi ra từ chất khố, Lưu Khang cười hỏi:
- Trong tay có tiền rồi, đệ muốn đi đâu nữa?
- Ta muốn tới cầu Vương Trạng Nguyên.
Lưu Khang mỉm cười:
- Ta còn đang suy nghĩ xem bao giờ có thời gian dẫn đệ đi dạo, nơi đó quả thực cũng rất thú vị, may mắn còn có thể đào một chút đồ tốt.
- Huynh thường xuyên đi?
- Đương nhiên thường xuyên đi, đi theo ta!
Lưu Khang hứng thú bừng bừng kéo Phạm Ninh tới cầu Vương Trạng Nguyên.
Cầu Vương Trạng Nguyên ở góc phía Tây Bắc trấn Mộc Đổ, cách học đường không xa, đi bộ thời gian nửa nén nhang liền tới.
Nơi này thật ra là khu tập hợp và phân tán thị trường hoa thạch lớn nhất Thái Hồ, quán nhỏ cũng có vài trăm, quán lớn ở đây cũng đã kinh doanh hoa thạch, ví dụ như Kỳ Thạch Quán, chính là cửa tiệm lớn nhất nơi đây.
Nơi này tiếp giáp Tư Giang, có một bến thuyền chuyên môn, một loạt các loại đá Thái Hồ hình thể lớn được bày trước các cửa hàng, giá trị đều vô cùng xa xỉ.
Phạm Ninh liếc mắt nhìn thấy Kỳ Thạch Quán trong lời Chu viên ngoại, trong mười cửa hàng, quy mô của nó chiếm số một số hai tuy nhiên Phạm Ninh cũng phát hiện một cửa hàng con cũng mang tên Kỳ Thạch Quán.
Điều này không khỏi khiến hắn lại nhìn bảng hiệu thêm vài lần, mới phát hiện dưới ba chữ to "Kỳ Thạch Quán" còn có hai chữ nhỏ "Từ Ký", hóa ra tên đầy đủ của quán gọi là Từ Ký Kỳ Thạch Quán (Quán kỳ thạch Từ Ký).
Lúc này, có hai người từ trong cửa hàng đi ra, một lão già khoảng sáu mươi tuổi, mặc nho bào, đầu đội nga quan, bộ dạng già nua nhưng vẫn tráng kiện, có vài phần tiên phong đạo cốt.
Bên cạnh có một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, mặc áo xanh thâm, đội khăn học trò, dáng người cao gầy, dung mạo anh tuấn.