Địch Thanh cùng Triệu Tông Thực đều biết Phạm Ninh đa mưu túc trí, mặc dù trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn lão lạt, chẳng thích hợp với tuổi của hắn chút nào.
Địch Thanh cười nói.
- Chờ đề nghị của cậu.
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Đầu tiên chúng ta muốn cho triều đình biết, chúng ta phải có Côn Châu lâu dài, nhất định phải để cho Nhật Bản quốc chính thức thừa nhận Côn Châu là đất đai Đại Tống, chúng ta mới có thể ở trên mặt pháp lý có chỗ đứng vững chắc, muốn cho Nhật Bản thừa nhận chúng ta có Côn Châu, đàm phán là không có ý nghĩa, chiến tranh không thể tránh khỏi, chỉ có thông qua chiến tranh, mới có thể để cho Côn Châu được hòa bình lâu dài, hai nguyên tắc này hy vọng triều đình chúng ta có thể đồng ý, nhiệm vụ này liền giao cho kinh lược sử.
Triệu Tông Thực ngẩn ra.
- Không phải đệ hồi triều sao?
Phạm Ninh lắc đầu.
- Tình huống có biến, ta vẫn nên ở lại Côn Châu bắt đầu chuẩn bị, sang năm trở về, kinh lược sử trở về đối với triều đình sẽ càng có sức thuyết phục.
Địch Thanh cũng nói:
- Phạm ngự sử nói đúng, kinh lược sử không thể rời triều đình quá lâu, cần phải đi về kiểm soát phối hợp lực lượng chính trị, còn Phạm ngự sử ở lại chỗ này tốt hơn nhiều.
Triệu Tông Thực yên lặng gật đầu, y biết ý hai người, mình rời kinh thành quá lâu, Trương gia chỉ sợ cũng sẽ nhân cơ hội bài binh bố trận.
- Được rồi! Vậy thì ta trở về, chuyện bãi chăn ngựa liền kính nhờ Phạm hiền đệ.
Phạm Ninh gật đầu.
- Ta sẽ dốc hết sức chăm sóc ngựa.
- Vậy đối phó với nước Nhật Bản, Phạm ngự sử còn có ý kiến gì?
Địch Thanh lại cười hỏi.
Phạm Ninh cười nhạt.
- Nếu đông bắc Nhật Bản đang phát sinh phản loạn, chúng ta không bằng âm thầm ủng hộ gia tộc phát sinh nổi loạn, để cho bọn họ nội chiến càng lâu càng tốt, cuối cùng bức bách thiên hoàng đối phương không thể không cùng chúng ta đàm phán, thừa nhận Côn Châu trở thành lựa chọn thương lượng của đôi bên.
- Diệu kế!
Địch Thanh giơ ngón tay cái lên khen:
- Giúp đỡ địch nội chiến, hưởng lợi hai bên, đây quả thực là kế tuyệt diệu, Phạm ngự sử phải lưu lại đưa ra sách lược, ta cũng không cho phép cậu trở về Đại Tống.
.....
Phạm Ninh trở lại chỗ ở của mình ở Đường huyện, anh em Minh Nhân và Chu Lâm đã trở lại, đang vừa nói vừa cười thu dọn hành lý.
Phạm Ninh cũng lười nói bọn họ, đi lên trước nói với ba người:
- Nói cho các huynh một tin, kế hoạch có biến, ta có thể phải ở lại Côn Châu, các huynh đi theo Triệu sử quân trở về Đại Tống, buổi sáng ngày mai sẽ lên đường.
Minh Nhân nhất thời vội la lên:
- Không phải nói ổn định tốt lại, chức trách của đệ liền kết thúc sao? Làm sao còn phải lưu lại một năm?
Phạm Ninh cười nói:
- Vấn đề là bây giờ không có ổn định, Nhật Bản lại tham dự vào, yêu cầu chúng ta rút lui trở về Đại Tống, lần này cũng không phải là một đám thổ dân, mà là một quốc gia có mấy trăm ngàn quân đội, ta phải ở lại ứng phó.
Ba người cũng không nói thêm gì nữa, một lát sau, Minh Lễ nói:
- Đệ có cần chúng ta giao cho cha mẹ đệ thứ gì không?
Phạm Ninh gật đầu.
- Ta đưa cho bọn họ quà cùng phong thư, đều ở trong rương, các huynh giúp ta giao cho cha mẹ, ngoài ra, có một vỏ sò vương, thay ta giao cho tổ phụ Chu Bội, cảm ơn ông đem Thúy Vân Phong tặng cho ta.
- Bội nhi thì sao?
Chu Lâm đứng bên cạnh nói:
- Đệ có lễ vật đưa cho nàng không?
Phạm Ninh từ trong ngực lấy ra một cái hộp.
- Đưa cái này cho nàng.
Ba người cũng kinh hô lên, bọn họ đều biết trong cái hộp này là một viên dạ minh châu lớn như trứng bồ câu, là lễ vật thủ lĩnh thổ dân Khố Hiệt đảo tặng cho Phạm Ninh, đặc biệt trân quý.
Chu Lâm biết tâm ý của Phạm Ninh, vỗ vỗ bả vai hắn cười nói:
- Yên tâm đi! Chúng ta nhất định giao nó cho thất muội.
...
Sáng sớm ngày tiếp theo, một đội do bảy trăm chiếc thuyền lớn tạo thành chịu sức nặng chở ba ngàn binh lính chuẩn bị lên đường trở lại Đại Tống, bọn họ cầm quân dọc theo bờ phía nam Nhật Bản mà đi, sứ thần Nhật Bản Chương Nguyên Hữu Vệ Môn cũng ngồi thuyền đội Tống triều trở lại Bình An kinh.
Đi theo Triệu Tông Thực cùng chung trở về nước, còn có tộc trưởng Côn tộc Tát Phổ, lão đi gặp mặt thiên tử Đại Tống, cũng tiếp nhận sắc phong của thiên tử Đại Tống.
Thuyền đội trong tiếng trống trận chậm rãi khởi hành, ngàn cánh buồm như mây lướt, mượn gió thu mạnh mẽ, hướng bên ngoài vịnh mênh mông đi tới.
Phạm Ninh vẫy tay từ giã ba người Minh Nhân, nhìn thuyền đội thuyền đi xa, Phạm Ninh quay đầu cười nói với Từ Khánh:
- Bây giờ ngươi hối hận muốn trở về cũng không còn kịp rồi.
Từ Khánh khẽ mỉm cười.
- Ta không liên hệ không vướng bận, ở nơi nào cũng giống nhau, bất quá ngươi đã đáp ứng, đưa ta một con ngựa tốt, không cho phép đổi ý.
Phạm Ninh ngửa đầu cười to ha ha.
- Cái yêu cầu này không cao, được rồi! Ngoại trừ ngựa giống, mấy ngàn con chiến mã còn lại, tùy tiện ngươi lựa chọn!
Thuyền đội mới vừa rời đi, Phạm Ninh liền được Địch Thanh mời tới doanh trại chủ tướng, y mặc dù đồng ý phương án của Phạm Ninh, ủng hộ quân phản loạn địa khu đông bắc Nhật Bản đối kháng với quân đội thiên hoàng, nhưng chi tiết cụ thể y muốn cùng Phạm Ninh bàn bạc thêm.
Bên trong đại trướng, Phạm Ninh mở ra tấm bản đồ Nhật Bản, hắn chỉ địa khu đông bắc Nhật Bản phát sinh nổi loạn, chậm rãi nói:
- Địa khu đông bắc nước Nhật Bản chính là vùng đảo bắc bộ Nhật Bản tiếp giáp Côn Châu của chúng ta, khu vực này do người Nhật Bản cùng thổ dân Hà Di trộn lẫn ở chung, gọi là Lục Áo quốc cùng Xuất Vũ quốc, đối với triều đình Nhật Bản mà nói, địa khu đông bắc thuộc về dị quốc, triều đình Nhật Bản gọi là Đông Di...
- Chờ chút!
Địch Thanh cắt đứt lời của Phạm Ninh.
- Xin cho ta xen ngang một câu, nếu triều đình Nhật Bản đem vùng đông bắc coi là dị quốc, Côn Châu lại là dị quốc bên ngoài của dị quốc, bọn họ làm sao có thể tuyên bố đây là đất đai nước Nhật Bản?
Phạm Ninh cười lạnh nói:
- Bọn họ trước căn bản không để ý Côn Châu, cũng không nghĩ muốn Côn Châu, mấu chốt là sự tồn tại của chúng ta, đối với nước Nhật Bản tạo thành uy hiếp, bọn họ không thể dễ dàng khoan nhượng, vừa vặn bây giờ Nhật Bản cũng đã cân nhắc phát triển hướng đông bắc, muốn chinh phục địa khu đông bắc, mà Lục Áo quốc kiên quyết phản kháng, điều này sẽ dẫn đến Lục Áo quốc cùng Nhật Bản bùng nổ chiến tranh.
Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:
- Thật ra thì thổ dân bán đảo coi chúng ta là quân đội của triều đình Nhật Bản, thổ dân bán đảo và thổ dân địa khu đông bắc Nhật Bản gần gũi gắn bó, thổ dân vùng đông bắc đang cùng triều đình chiến đấu kịch liệt, mà chúng ta vừa đúng lúc này xuất hiện, thổ dân bán đảo dĩ nhiên coi chúng ta là địch, bất quá bây giờ nói cái này cũng không có ý nghĩa.
Địch Thanh trầm ngâm hỏi:
- Ngươi là ý nói, thổ dân địa khu đông bắc đang cùng triều đình Nhật Bản quyết chiến ác liệt?
- Cũng không hoàn toàn đúng, trên thực tế là địa khu đông bắc Nhật Bản chia cắt thế lực đang cùng triều đình kịch chiến, thổ dân bất quá là chia cắt thế lực quân đội thuê làm, hai bên cũng không hy vọng triều đình tranh giành quyền lợi vùng đông bắc, cho nên liên thủ đối phó triều đình.