Phạm Ninh trở lại chỗ ngồi của mình, Lưu Khang nhỏ giọng nói với hắn: - Cẩn thận Phạm Cương, hắn ta rất hận đệ.
- Vì sao?
- Hắn ta hôm nay được trung hạ loại Ất, xếp cuối cùng, Lưu viện chủ gọi hắn ta đi hung hăng mắng một trận, hình như là mang ngươi ra so sánh, nói đều là họ Phạm, nhưng hắn ta còn không bằng một nửa của ngươi.
- Đó là do hắn ta tự tìm, có quan hệ gì với ta đâu?
Phạm Ninh liếc qua Phạm Cương, thấy hắn ta đầy mặt lửa giận, đang hung tợn nhìn mình.
- Chúng ta nhanh chóng ăn cơm, ăn xong cơm ta còn phải đi nhờ người truyền tin cho phụ thân, ông ấy không biết hôm nay ta được nghỉ.
Phạm Ninh vặn rơi một cái càng cua liền cẩn thận nhai.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói chế giễu âm hiểm: - Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo mà, hai miếng vải rách ngồi cùng nhau.
Trẻ con trong học đường gần như người người đều gia cảnh giàu có, y phục trên người không lụa thì gấm, chỉ có Phạm Ninh và Lưu Khang mặc áo dài rộng làm từ sợi đay nhỏ.
Gia cảnh Lưu Khang cũng không tệ, mẫu thân y làm cho y mấy bộ quần áo gấm, nhưng vì đi cùng với Phạm Ninh, nên cũng mặc một bộ áo gai.
Đặc biệt là thời tiết bây giờ dần chuyển lạnh, chênh lệch giàu nghèo càng rõ rệt, các học sinh hầu như mỗi người đều khoác áo da, Phạm Ninh không có áo da, chỉ đành mặc ba bộ quần áo chống rét.
Phạm Ninh mặt trầm xuống, không thèm để ý Phạm Cương ở phía sau.
- Phạm Ninh, ta đoán nương ngươi nghèo đến nỗi ngay cả tơ lụa cũng chưa từng thấy qua, mặc áo vải mà xuất giá.
Phạm Ninh nhặt chén canh trên bàn lên, lật tay tạt đi, Phạm Cương trở tay không kịp, bị hất đầy mặt.
Hắn ta nhếch nhác không chịu nổi, giận dữ hét: - Phạm Ninh, tên khốn kiếp nhà ngươi!
"Ầm!"
Phạm Ninh vỗ bàn một cái, đứng lên nhìn sát Phạm Cương nói: - Có bản lĩnh thì đánh một trận, đi ra ngoài cùng ta, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
Hắn nhặt một cái thìa múc canh sắt cán dài trong chậu canh: - Không dám tới chính là đồ khốn kiếp! Phạm Ninh để lại một câu nói, liền bước nhanh ra ngoài.
Trong nhà ăn lặng ngắt như tờ, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Phạm Cương, trong lòng Phạm Cương chột dạ, vẫn còn mạnh miệng nói: - Hắn là cái thá gì, một đầu ngón tay của phụ thân ta liền có thể bóp chết hắn!
- Chúng ta đi! Hắn mang theo hai tiểu đệ chạy trốn từ của hông.
Trong nhà ăn lập tức òa lên một trận cười to.
Phạm Ninh đi ra cửa chính học đường, hắn nhìn bầu trời mờ mịt thở dài một hơi.
Phạm Cương gọi thẳng tên ông nội hắn, hắn đã không tính toán rồi, nhưng hôm nay Phạm Cương nói năng lỗ mãng, cư nhiên dám làm nhục mẫu thân mình, cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể.
Mặc dù là đồng tộc, nhưng so với người ngoài càng đáng ghét hơn.
Lúc này, Lưu Khang chạy ra: - Phạm Ninh!
- Tên khốn kiếp kia sao còn chưa tới?
- Hắn ta chính là tên hèn nhát khốn kiếp, đã chạy trốn từ cửa sau rồi.
Phạm Ninh hừ mạnh một tiếng: - Hời cho hắn ta rồi!
- Bỏ đi, đệ hất cho hắn ta đầy mặt, đã là giáo huấn hắn ta rồi, trở về thôi! Đại trù đang tìm thìa canh khắp nơi đấy!
Phạm Ninh đem thìa canh đưa cho Lưu Khang: - Ta đi bến thuyền một chuyến, sẽ trở lại ngay.
- Đệ cẩn thận đó!
Phạm Ninh gật gật đầu, bước nhanh về phía bến thuyền.
Hôm nay tuy là cuối tuần nghỉ, nhưng lớp thư pháp buổi chiều vẫn phải học như cũ, đến giờ Thân buổi chiều chính thức tan học.
Buổi chiều mỗi ngày đều có lớp thư pháp, trên thực tế đều là giờ tự học, trợ giảng không quản, các học sinh tự mình sắp xếp nội dung học tập.
Phạm Ninh ngồi xuống chỗ ngồi của mình, lại phát hiện Phạm Cương cách hai hàng chỗ ngồi phía sau đã đến trước rồi, hắn ta giống như không phát sinh chuyện gì, tròng mắt đảo loạn lên, không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng Phạm Ninh hừ lạnh một tiếng, hôm nay không chỉnh đốn Phạm Cương một trận, không biết sau này gã còn trở nên ngang ngược kiêu ngạo đến thế nào nữa?
Trước hết cứ để cho hắn ta đắc ý một buổi chiều.
Phạm Ninh trải giấy lên, mở mẫu chữ khắc của Liễu Công Quyền, chuẩn bị bắt đầu luyện chữ, hắn phát hiện tiểu loli Chu Bội mới là kình địch của mình, thi kì thi cuối năm không tốt, vị trí thứ nhất sẽ bị Chu Bội cướp mất.
Mình nhất định phải mau chóng bổ sung khuyết điểm về thư pháp không tốt.
Bài thi của Chu Bội hắn cũng xem qua rồi, đường bút quả thật viết rất đẹp, phóng khoáng lưu loát, cũng có chút khí vị của thư pháp, so với chữ của mình thật sự đẹp hơn rất nhiều.
Được thượng thượng loại Giáp, thật sự có tên tuổi.
Nếu như là thi thư pháp, điểm của mình sợ là chỉ được trung hạ rồi.
Phạm Ninh vừa mới viết hai hàng chữ, liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Bội ngẩng đầu đi qua trước bàn mình, đi đến bên kia ngồi xuống.
Phạm Ninh ngây ra một lúc: - Sao ngươi lại đến đây?
Chu Bội buổi chiều đều không đến, hôm nay nàng ta bị làm sao vậy?
- Kỳ lạ, ta không thể đến sao? Chu Bội lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
- Không có gì?
Phạm Ninh cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Chu Bội cắn cắn môi dưới, lấy từ trong túi sách ra một quyển bản thảo đặt lên bàn.
- Cho ngươi xem xem cái gì gọi là chữ mẫu chân chính!
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú, vội vàng nhận lấy, trước mắt lập tức sáng lên, không phải bảng chữ mẫu in, mà là bản viết tay gốc.
Bản thảo chép tay dùng chỉ buộc chặt lại, trên bìa viết "Bình Giang tập", lạc khoản là Đinh Vị.
Phạm Ninh đương nhiên biết Đinh Vị, Tể tướng đời Tống Chân Tông, người huyện Trường Châu phủ Bình Giang, hương đảng bản địa, Phạm Ninh lật lật, đây là bản thảo chép tay tập thơ của ông ấy.
Mặt sau che một trang, in hai chữ "Quan phách".
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, đây hẳn là sau này Đinh Vị bị tịch thu nhà, một phần đồ vật bị công khai bán đấu giá, được ông nội Chu Bội mua về.
Đinh Vị tuy rằng bị định tội là gian thần, nhưng dù sao cũng là Tể tướng, xuất thân Tiến sĩ, nét bút cực kì linh động, khiến cho Phạm Ninh nhìn đến mức thích không nỡ rời tay.
Chu Bội thấy Phạm Ninh xem đến mê mẩn, liền dương dương đắc ý nói: - Bản thảo gốc này chính là ông nội ta tốn trăm lượng bạc mua về đấy.
- Ừ! Phạm Ninh đã nhìn say mê, không nghe thấy Chu Bội đang nói cái gì, thuận miệng đáp một tiếng.
Chu Bội thấy hắn không nghe mình nói chuyện, trong lòng tức giận, một tay cướp lại bản thảo.
- Ngươi có nghe ta nói không đấy?
Tâm Phạm Ninh đã bị bản thảo giữ lại rồi, hắn cảm thấy chữ trong đó đặc biệt hợp với mình, vội vàng cười nói: - Ngươi nói đi, ta đang nghe đây!
- Hừ! Chu Bội hừ một tiếng, chỉ vào bản thảo nói: - Ta cho ngươi biết, bản thảo này đáng giá năm trăm lượng bạc, ta có thể cho ngươi mượn xem vài ngày, nhưng có điều kiện.
- Ngươi muốn điều kiện gì?
Chu Bội đã sớm có dự tính trước, nàng híp mắt cười nói: - Đương nhiên là trả tiền thuê, một lượng bạc một ngày.
Chu Bội là đang mưu tính cây quạt này của ông nội, nàng biết nhà Phạm Ninh nghèo, không lấy đâu ra tiền, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn giao quạt của ông nội ra làm thế chấp.
Như vậy cho dù ông nội có hỏi tới, nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận nói là trao đổi học tập thư pháp với nhau, nếu không ông nội mà biết nàng dùng tiền mua về, nhất định sẽ rất tức giận.