- Chúng ta kiên quyết muốn ly hôn!
Người nói là huynh đệ của Lục viên ngoại, tên là Lục A Thủy, ban đầu là thầy cãi, bây giờ đang làm văn lại ở huyện nha Ngô huyện, biết ăn nói, vô cùng khôn khéo, hóa đơn của Lục gia chính là do hắn ta soạn.
- Chúng ta thấy Phạm Thiết Ngưu cũng không có ý muốn làm con rể Lục gia, động một tí liền chạy về nhà cha mẹ, Lục gia chúng ta bị người gièm pha, thật giống như chúng ta ngược đãi Phạm Thiết Ngưu, chúng ta cũng là người cần mặt mũi, gánh không nổi người khác gièm pha, nếu Phạm Thiết Ngưu đã không muốn ở rể, vậy thì ly hôn.
Chu Thủy Căn gật gật đầu, lại nói với Phạm Đại Xuyên: - Ý của Phạm gia thế nào?
Phạm gia là do lão tứ Phạm Đồng Chung ứng đối, lão tứ là tú tài, đọc nhiều sách nhất, cũng khá biết ăn nói.
Kỳ thật lão nhị Phạm Thiết Thương ngược lại cảm thấy Phạm Ninh ra mặt sẽ tốt hơn, nhưng Phạm Đại Xuyên và Phạm Thiết Chu đều không đồng ý, Phạm Đại Xuyên cảm thấy trẻ con ra mặt sẽ bị chê cười, mà Phạm Thiết Chu lại không muốn con trai mình bị cuốn vào trong chuyện này.
Phạm Đồng Chung đi ra không chút hoang mang nói: - Làm con rể tới nhà ở rể cũng có quy củ của con rể tới nhà ở rể, không có chuyện tùy tiện đánh mắng, không cho ăn cơm là việc mà người ở rể nên chịu, tam ca của ta bị Lục gia ngược đãi, đây là sự thật, điểm này Lục gia không thể phủ nhận.
Lục A Thủy hừ một tiếng: - Con rể đến nhà ở rể chính là một nửa con trai, nếu đã coi như con trai mà nuôi, không nghe lời, cha vợ mẹ vợ mắng vài câu, có gì không đúng sao? Có con rể đi ở rể nhà nào mà không bị mắng, nếu Phạm Thiết Ngưu bị mắng vài câu đã không chịu được, vậy thì ở rể này đừng làm nữa, ly hôn đi! Anh trai và chị dâu của ta có tuổi rồi, chịu không nổi con rể mạnh như thế đâu.
Sách lược của Lục gia rất rõ ràng, chính là ép Phạm gia ly hôn, nắm lấy nhược điểm của Phạm gia.
Chu Thủy Căn nhìn nhìn tộc trưởng Phạm Đại Chí: - Ý kiến của Phạm tộc trưởng thế nào?
Phạm Đại Chí chậm rãi nói: - Ta cũng đồng ý ly hôn!
Phạm Thiết Chu kinh ngạc nhìn thoáng qua phụ thân, phụ thân nói thế nào với tộc trưởng vậy, còn chưa chiếm thượng phong liền nói ly hôn, cuối cùng sẽ thiệt lớn.
Phạm Đại Xuyên không hé răng, trên thực tế, lão và Phạm Đại Chí sáng nay cãi nhau, lão trách gia tộc không quan tâm mình, Phạm Đại Chí trách lão làm xằng bậy, để con trai đi ở rể nhà người ta, mất mặt Phạm gia.
Cho nên Phạm Đại Chí cũng là mang theo lửa giận mà đến, liền chỉ có một thái độ, ly hôn, giải trừ hôn sự này, thậm chí cái giá của việc giải trừ mối hôn sự này là việc của Phạm Đại Xuyên, không liên quan gì đến ông.
Phạm Đại Xuyên cũng thở dài nói: - Nếu mối hôn sự này đã khiến mọi người không hài lòng, ly hôn cũng được.
Huynh đệ Lục viên ngoại trao đổi ánh mắt, hai người bọn họ trong lòng đắc ý, hết thảy đều nằm trong bước đi của bọn họ thực hiện, có mấy hương thân ở phía sau ủng hộ, lần này Lục gia bọn họ thắng chắc rồi.
Chu Thủy Căn gật đầu: - Nếu hai bên đều đã muốn ly hôn, vậy cũng không còn cách nào, ly hôn cuối cùng phải phân chia tài sản, hai bên bàn bạc một chút đi!
Lục A Thủy lấy ra một danh sách: - Đây là yêu cầu ly hôn mà chúng ta đưa ra, trừ đi sính lễ hai trăm lượng bạc lúc trước Phạm gia phải trả lại, ngoài ra chi tiêu ăn uống của Phạm Thiết Ngưu ở Lục gia, bốn năm tổng cộng lại là ba trăm lượng bạc, tổng cộng năm trăm lượng bạc, thỉnh Phạm gia trả lại, mối hôn sự này có thể hủy bỏ.
Phạm Đồng Chung cũng lấy ra một phần danh sách: - Đây là danh sách những việc tam ca đã làm cho Lục gia, năm thứ nhất đến năm thứ ba, mỗi năm trồng một trăm mẫu đất, năm thứ tư trồng hai trăm mẫu đất, tổng cộng năm trăm mẫu đất, một mẫu đất một năm thu được ít nhất một quan tiền, ngoài ra còn có tu sửa phòng ốc, vận chuyển hàng hóa, đào kênh, chăn trâu, cắt cỏ, đốn củi, những việc này quy ra hai trăm quan tiền, vậy Lục gia nên trả cho tam ca của ta bảy trăm quan tiền.
Lục viên ngoại không kìm nổi cao giọng nói: - Thiết Ngưu mỗi ngày ở phòng ở của nhà ta, một ngày mười văn tiền, vậy là một trăm năm mươi văn tiền, còn có y phục, giày tất, chăn, chậu đồng, tiền nước nóng các thứ tính năm mươi quan.
- Mặt khác, con gái của ta gả cho hắn bốn năm, sau này cũng không thể gả cho người ta nữa, ít nhất cũng phải bồi thường năm trăm quan tiền, cộng lại là một nghìn hai trăm quan, khoản tiền này tính thế nào?
Phạm Đồng Chung lại nói: - Tam ca của ta ở nhà các người chỉ ăn màn thầu, đồ ăn bẩn, mười ngày nửa tháng mới có thịt ăn, sao có thể có năm trăm quan tiền?
Một cô mẫu của Lục gia nhảy ra:
- Chao ôi! Nói chuyện phải nói lương tâm nha! Lần trước ta đến nhà huynh trưởng, tận mắt nhìn thấy Thiết Ngưu đang ăn vịt, ta cho các ngươi biết, hắn đến đầu vịt phao câu vịt cũng không ăn, cư nhiên lại ăn hết một con vịt.
Một nữ nhân khác tiếp lời nói: - Thiết Ngưu thích uống rượu lâu năm, rượu a ca mua cho hắn đều là rượu gạo thượng hạng, hai trăm văn tiền một vò, một ngày hắn không chỉ uống một vò.
Phạm Thiết Ngưu ngồi chồm hỗm trên mặt đất cào tóc, khổ sở thấp giọng hô:
- Ta không có!
Lúc này, Chu Thủy Căn khoát tay: - Loại chuyện cãi cọ này nói không rõ ràng, chúng ta vẫn là mời hương thân đến phân xử, xem xem nhà ai có lí.
Triệu viên ngoại trong đám hương thân mở miệng trước: - Mọi người đều là họ hàng thân thích, đều cần mặt mũi, hẳn là sẽ không nói dối, nhà Lục viên ngoại giàu có, đối đãi với người khác cũng rộng lượng, lão thuê công nhân lao động cũng sẽ không ăn màn thầu, càng đừng nói đến đối với con rể của mình, cho nên? Phạm gia nói có hơi quá đáng, ta cho rằng Lục gia có lí hơn.
Lý viên ngoại cũng uống ngụm trà, hắng giọng nói: - Ta nói mấy lời công bằng, ta thấy Thiết Ngưu bộ dạng rất cường tráng, sức ăn hẳn là cũng không kém, nhưng mà rượu lâu năm hai trăm văn một bình ta thấy thỉnh thoảng uống một lần cũng được rồi, mỗi ngày đều uống thì không có khả năng, hẳn là mỗi ngày uống rượu trăm văn tiền.
- Hơn nữa Phạm Thiết Ngưu sức ăn lớn, ăn nhiều, một ngày ba bữa, ta phỏng chừng một ngày tiền ăn khoảng ba trăm văn khá là hợp lí, đương nhiên cũng phải nghĩ đến công sức Phạm Thiết Ngưu bỏ ra, ta nghĩ là chi ba trăm quan là hợp lí.
Vương viên ngoại cũng nói: - Hai vị viên ngoại trước mặt đều nói rất đúng, ta cũng cảm thấy ba trăm quan là được rồi, cộng thêm sính lễ lúc đầu, Lục gia yêu cầu năm trăm cũng hợp lí rồi.
Chu Thủy Căn cười cười: - Nếu ba vị hương thân đã có kết luận rồi, vậy thì quyết định như vậy đi! Phạm gia trả cho Lục gia năm trăm lượng bạc, mối hôn sự này coi như là hủy bỏ.
Hòa giải mâu thuẫn ở quê, nếu như hương thân đã phán định kết quả, bên thua còn không phục, vậy thì sẽ báo quan, quan phủ sẽ không thẩm tra nữa, trực tiếp coi là điêu dân tống vào ngục, lại bán đấu giá tài sản cho bên thắng.
Cho nên nghe được kết quả này, mặt Phạm Đại Xuyên đều đen lại, ông nào có kiếm đâu ra được năm trăm lượng bạc, cả hòm của ông tất cả cũng chỉ có một trăm lượng bạc, đó lại chính là tiền ma chay của ông.