Nhưng Phạm Ninh lo lắng Tri phủ của phủ Ứng Thiên, thông phán và ti lục tham quân đều đã vào nhóm cải cách chính trị, ảnh hưởng quá lớn đối với chính vụ của phủ Ứng Thiên, Phạm Ninh suy xét một hồi, bước đầu hắn muốn một phương án, còn cần bản thân Lã Huệ Khanh nguyện ý mới được, còn cần phải nghĩ cách thuyết phục Vương An Thạch.
Hai ngày sau, Phạm Ninh đã tới phủ Ứng Thiên, lúc này trời đã về chiều, hắn đi thẳng về nhà của mình.
Trong khoảng thời gian lừa gạt nhau, đấm đá nhau, khiến phần lớn thời gian và tinh lực của hắn đều tập trung trên quan trường, không để ý đến gia đình của mình, bây giờ tuy rằng lại có hành trình mới, nhưng ít nhất quyền lực của hắn đã ổn định, không cần vội vàng như thời gian trước kia.
Phạm Ninh đi vào hậu viện, lại nhìn thấy khoảng đất trống dưới núi, muội muội A Đa dẫn theo con gái Chân Nhi đang cho hai con nai con ăn, Âu Dương Thiến thì đứng một bên mỉm cười.
Điều này khiến cho Phạm Ninh thực sự thấy lạ, sao lại có nai con trên núi này, lúc này Chân Nhi bỗng nhiên nhìn thấy phụ thân, lập tức vui vẻ, cũng không cho nai ăn nữa, bỏ bánh nếp trong tay xuống, hướng về bên này chạy như một cơn gió, cô bé đã một tuổi rưỡi, bước chân khá vững vàng, lời nói cũng rất rõ ràng rồi.
- Phụ thân!
Cô bé giang hai cánh tay, giống như một con vịt chạy tới, Phạm Ninh ôm con gái lên, hôn thật mạnh một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, chỉ vào con nai con cười hỏi:
- Nai con là của ai?
- Là của Chân Chân đó.
Cô bé nghiêm túc nói, nai nhỏ là của cô bé.
- Dẫn phụ thân đi cho nai con ăn!
- Được!
Chân Nhi giãy dụa xuống đất, dắt tay của phụ thân đi tới hướng nai con, hai con nai con không sợ người lạ, trừng to mắt nhìn Phạm Ninh một cách tò mò.
Lúc này, Âu Dương Thiến tiến lên trước, nhỏ giọng cười nói:
- Là Sài lão gia tử phái người đến tặng, còn tặng vài con sóc và nhím, con gái rất thích.
Hóa ra là Sài chủ nhà gửi đến, hắn nhìn muội muội đang dùng bánh nếp cho nai ăn, liền cười hỏi:
- A Đa, muội lấy bánh nếp cho nai ăn, có phải lãng phí quá không?
- Không lãng phí đâu.
A Đa bĩu môi nói:
- Bình thường nó đều ăn cỏ xanh, chỉ có khi Chân Nhi cho bọn chúng ăn mới được đãi ngộ hưởng thụ bánh nếp, hôm nay mới là lần đầu ăn bánh nếp thì bị huynh nhìn thấy rồi.
A Đa đã mười lăm tuổi rồi, qua hai năm nữa đến tuổi lấy chồng, nhưng Phạm Ninh luôn cảm thấy nàng ta là một đứa trẻ.
- Vậy là huynh hiểu nhầm trách lầm muội rồi, con nai nhỏ này buổi tối ngủ ở đâu.
- Đương nhiên là ở trên núi, trên núi đã làm một bãi cỏ, buổi tối ngủ ở trong đó, bình thường trên núi bọn chúng tự kiếm đồ ăn của mình, trên núi còn có một dòng suối trong veo, có thể giải quyết nước uống cho bọn chúng.
- Trên núi còn có suối?
Phạm Ninh thực sự không ngờ, trên ngọn núi nhân tạo này lại còn có suối nước.
Âu Dương Thiến cười nói:
- Ngọn núi này đã có hơn một trăm năm rồi, xuất hiện suối nước cũng rất bình thường, ở giữa ngọn núi có dòng nước suối rất nhỏ, sau cùng là chảy vào hồ nước.
Phạm Ninh vươn tay nắm lấy vòng eo đầy đặn của Âu Dương Thiến, bắt đầu có chút ý đồ xấu, hắn thấy trời đã sắp tối, liền bóp nhẹ eo nàng ấy nói:
- Ta vào trong thư phòng nghỉ ngơi một chút, nàng đợi chút nữa mang cho ta một ấm trà.
Âu Dương Thiến lườm hắn một cái, cắn môi dưới nói:
- Bây giờ là lúc nào, chàng đi ăn cơm trước, đi thăm A Bội và mẫu thân, sau khi thăm xong người nhà rồi hãy đi thư phòng nghỉ ngơi.
- Được rồi! Ăn cơm trước, ta thật sự đói rồi.
Tưởng tượng tuy rằng tốt đẹp, nhưng bây giờ lại không cho hắn cơ hội, hắn đi kinh thành tám ngày, còn rất nhiều việc đang đợi hắn, phải đi an ủi cảm xúc của vợ lớn một chút, còn phải cùng mẫu thân nói chuyện, còn phải chờ con gái đi ngủ.
Khi Phạm Ninh được như ý, đã là đêm muộn rồi.
Hắn mệt mỏi nằm ở trên giường, Âu Dương Thiến nằm rạp trong lồng ngực của hắn, đôi mắt quyết rũ như lụa, tuy rằng thời tiết bên ngoài trời rất nóng, nhưng có khối băng trong phòng, làm cho phòng vô cùng mát, cho dù hai người trần chuồng trong phòng với nhau cũng không có dính mồ hôi của mùa hè.
- Không ngờ trong kho băng lại còn giữ băng?
Âu Dương Thiến hôn nhẹ lên mặt hắn cười nói:
- Thời gian phu quân ở nhà không lâu, đương nhiên cái gì cũng không quan tâm, khối băng hàng năm đều có, Sài gia mỗi năm đều lấy đi, năm nay vì chúng ta ở đây cho nên khối băng được giữ lại cho chúng ta, vài ngày trước thiếp mặc áo bông dày đi vào trong hầm băng được mở mang kiến thức, phía dưới hầm băng rất lớn, khối băng ở bên trong ít nhất có mười mấy nghìn cân.
- Vậy không phải mỗi ngày có thể được uống nước ô mai ướp lạnh rồi sao?
Âu Dương Thiến bật cười một tiếng:
- Chàng đúng là tên không có tiền đồ gì cả, chí hướng chỉ có nước ô mai ướp lạnh.
Phạm Ninh cười haha:
- Ai nói tên này không có tiền đồ, nàng nói thử lại lần nữa.
Hắn lật mình lên ngựa, rong ruổi chiến trường lần nữa.
Sau khi mai nở ba độ, Phạm Ninh buồn ngủ không chịu nổi mới ôm vợ yêu ngủ thật say.
***
Sáng sớm ngày kế tiếp, hắn đi đến quan nha phủ Ứng Thiên, thời gian nửa tháng hắn đã không đến phủ Ứng Thiên rồi, quyền lực Tri phủ của hắn không bỏ đi, chỉ là phân cho hai phụ tá là Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác, gặp phải quyết định trọng đại, hai người đều chủ động đến tìm Phạm Ninh ký tên.
Tác dụng của phán quan Tống Lăng chính là ở đây, nếu như phát hiện hai phụ tá vượt qua quyền, Tống Lăng sẽ báo về, cũng cự tuyệt chấp hành.
Nhưng phần lớn việc vụn vặt vẫn như cũ do Vương An Thạch phụ trách xử lý, ti lục tham quân Lã Huệ Khanh cũng đúng chỗ rồi, có hai người tài giỏi này, cho dù Phạm Ninh không ở đó, phủ Ứng Thiên cũng vận hành vô cùng trôi chảy.
Phạm Ninh ngồi xuống phòng quan của mình, không lâu sau, Vương An Thạch và Lã Huệ Khanh liền vội vàng đi vào.
- Mời hai vị ngồi!
Phạm Ninh tủm tỉm cười mời bọn họ ngồi xuống, lại cho trà đồng dâng trà lên cho bọn họ.
Vương An Thạch nghịch chén trà sứ quan diêu trên tay, vô cùng ngưỡng mộ nói:
- Nghe nói ngày đại hôn của đệ, thiên tử ban cho đệ mười bộ sứ nung quan diêu, có thể cho ca ca một bộ được không?
Phạm Ninh thấy Vương An Thạch luôn nghiêm túc lại vì đồ sứ quan diêu này thay đổi tính tình, thực sự cảm thấy buồn cười, hắn liền cười nói:
- Đệ có một bộ đồ trà quan diêu, một cái bình hai cái chén, là đệ tình cờ mua được ở chùa Đại Tướng Quốc, sau này cho đường tổ phụ, sau khi ông mất lại để cho đệ, hay là đệ đem bộ đồ trà này cho huynh mượn.
- Tại sao lại mượn?
Vương An Thạch trừng to mắt:
- Đơn giản đệ tặng cho ta không phải tốt hơn sao?
- Không được, đợi sau này huynh có đồ quan diêu của mình, nhất định phải trả lại cho đệ, đệ giữ lại cho con làm đồ gia truyền.
- Ngươi đúng là người hẹp hòi!
Vương An Thạch lắc đầu nói:
- May mà ta cũng có một bộ chén trà sứ quan diêu, là bạn tốt Chu Đôn Di tặng ta, thôi đi, ta cũng không mượn bộ đồ trà của ngươi, tránh rơi vỡ không đền nổi.