- Câu đối cũng rất hay! Nghiêm giáo sư cười nói.
Câu đối yêu cầu viết một câu đối hai bên cửa, là vì năm mới sắp đến, rất nhiều gia đình đều có tập tục dán câu đối trên cửa, thông thường mang nội dung hoan hỉ vui mừng.
Lưu viện trưởng lại chăm chú đọc câu đối Phạm Ninh viết.
"Gần phố náo nhiệt, Trăng thanh gió mát không cần mua.
Nhà nghèo khách ít Chim hót líu lo động lòng người."
Tuy lời thơ không đủ hoan hỉ, có chút tự giễu, nhưng đối rất hay.
Lưu viện trưởng liền cười nói: - Ta rất thích câu đối này, muốn dán lên cửa nhà luôn.
- Viện trưởng, phủ ngài lớn như vậy dán câu đối đó e không hợp.
Lưu viện trưởng trừng mắt: - Ai nói vậy? So với Chu gia, ta vẫn còn nghèo lắm.
Nghiêm giáo sư có chút buồn, vì ông cũng rất thích câu đối này, mà lại bị viện trưởng cướp mất.
Lưu viện trưởng lại nhìn phần viết học thuộc phía sau, cười hỏi: - Phần viết thuộc lòng thế nào?
- Ta đã xem qua, trợ giáo cũng kiểm tra kĩ càng rồi, đúng hoàn toàn, không một lỗi sai, ta nghĩ lần thi này Phạm Ninh sẽ đạt được hạng nhất.
- Đúng là làm khó ta mà!
Lưu viện trưởng thở dài một tiếng, nếu Diên Anh học đường đẩy Phạm Ninh ra, chắc chắn sẽ bị Triệu học chính nhân cơ hội đưa đi mất.
Nhưng nếu không tiến cử Phạm Ninh, ông lại thấy không công bằng với Phạm Ninh.
Trầm tư lúc lâu, Lưu viện trưởng vẫn chấm điểm "Thượng Thượng Giáp Đẳng"
Dù nói thế nào, vẫn nên đánh giá đúng thành tích của Phạm Ninh.
- Bài của Từ Tích thì sao? Nghiêm giáo sư hỏi.
Lưu viện trưởng đưa bài cho ông: - Rất xuất sắc, ta cũng muốn cho trò ấy hạng một, nhưng hơi đáng tiếc, trò ấy quên viết tên của bài "Trang Tử - Thu thủy".
Buổi sáng hôm sau, Phạm Ninh đang rửa mặt bên giếng, đã nghe thấy tiếng của Lưu Khang: - Phạm Ninh, đi thôi!
- Càng nhanh càng tốt!
Phạm Ninh rửa qua cái mặt, chạy về phòng mặc áo khoác, rồi cầm túi đựng sách ra khỏi nhà.
- Đệ còn cầm túi đựng sách đi làm gì? Hôm nay có phải lên lớp đâu.
- Xem kết quả xong, ta phải đi phố sách.
- Ta cũng đi, tí nữa nhớ gọi ta.
Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi ngõ, đi về phía học đường.
Vừa đến trước cổng học đường, nghe thấy tiếng người hét lớn: - Cậu ấy đến rồi!
Mười mấy học trò chạy đến, vây xung quanh Phạm Ninh, đám đông xôn xao: - Phạm Ninh, lần này cậu làm chúng ta nở mày nở mặt rồi!
- Kết quả của mọi người thế nào?
- Thảm lắm, hạ xá sinh chúng mình toàn quân bị diệt.
Hóa ra đã có kết quả, Phạm Ninh nghe thấy "toàn quân bị diệt" không khỏi giật mình, lẽ nào điểm của Chu Bội cũng không cao?
Nhưng Phạm Ninh không có thời gian mà suy nghĩ linh tinh nữa, đám đông đã vây quanh hắn đưa vào trong học đường.
Thành tích đã được công bố, dán ở cáo thị trong đại viện, hai bên còn gắn hoa hồng, bên trên viết một dòng chữ lớn: Bảng vàng kì thi cuối năm.
Hai bên chật ních học sinh, hầu như đều là trung xá sinh, đang tranh luận kịch liệt gì đó.
Mọi người nhìn thấy Phạm Ninh đi vào, bỗng im phăng phắc, vô số ánh mắt dõi theo hắn, trong đó đều chứa đựng sự không phục và bất mãn.
Phạm Ninh không để ý đến chúng, đi thẳng đến trước bảng danh sách. Theo thông lệ, kì thi cuối năm mỗi lớp chỉ công bố năm người đứng nhất.
Nhưng năm nay là kì thi chung cho toàn học sinh, nên sẽ công bố hai mươi người đứng đầu.
Tất cả tên trong danh sách đằng sau đều chú thích trung xá sinh, duy chỉ có tên của Phạm Ninh đằng sau có ghi hạ xá sinh, vô cùng nổi bật, nhưng cũng rất chói mắt.
Phạm Ninh cười tươi như hoa, tuy hắn biết mình làm bài rất tốt, nhưng đạt được hạng nhất, cảm giác vui sướng khi tên của mình đứng trên vị trí cao nhất, vẫn khiến hắn như mở cờ trong bụng.
- Kì lạ, sao không có tên Chu Bội? Lưu Khang đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Lập tức nhắc nhở Phạm Ninh, hắn nhìn xuống bên dưới, đứng thứ hai là Từ Tích, tiếp theo lần lượt là Lục Hữu Vi, Ngô Kiện...
Phạm Ninh đọc lại lần thứ hai, hai mươi người đứng đầu thật sự không có tên nha đầu Chu Bội, khiến hắn hơi hoang mang, Chu Bội làm xong hết bài, chẳng lẽ trung xá sinh lại giỏi như thế? Chu Bội không vào nổi hai mươi hạng đầu?
- Hắn gian lận! Bỗng nhiên có một người lạnh lùng nói một câu.
- Ai? Ai đang nói hàm hồ! Lưu Khang giận dữ nhìn vào đám đông.
Mọi người đều thờ ơ, không ai lên tiếng.
Lúc này, Từ Tích đi đến, gật gật đầu với Phạm Ninh: - Chúc mừng Phạm sư đệ, hôm qua ta nói gì không phải, mong sư đệ lượng thứ!
Mồm y nói xin lỗi, nhưng mặt không cười chút nào, ánh mắt không một chút thành ý.
Phạm Ninh huơ huơ tay: - Từ huynh không cần miễn cưỡng bản thân.
Từ Tích mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: - Chúng ta đều không thể hiểu nổi, sao sư đệ có thể đứng thứ nhất, giải thích cho chúng ta nghe được không?
- Chuyện này còn cần phải giải thích sao?
- Chúng ta đều nghĩ là cần thiết!
Từ Tích quay đầu nhìn mọi người, rồi chăm chú nhìn vào Phạm Ninh nói: - Đệ mới vừa nhập học, trước kia học lớp tiểu học trong thôn, chưa từng học "Thi Kinh", cũng chưa đọc qua "Đạo Đức kinh" và "Trang Tử", càng chưa từng nhìn thấy sư đệ viết câu đối, sao có thể bộc phát lúc thi cuối năm chứ? Chúng ta thực sự không hiểu nổi.
- Mấy tháng trước vẫn còn lại Phạm A Ngốc, thậm chí tên mình còn không biết viết!
Một trung xá sinh khác bồi thêm vào.
Phạm Ninh rất tức giận, nhưng vẫn cười nói: - Theo như các huynh nghĩ, ta đứng đầu bảng chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ta gian lận, thứ hai là do học đường cố ý cho ta điểm cao, nhưng dù là khả năng nào, các huynh cũng không nên tìm ta để giải thích, các huynh nên đi hỏi học đường mới phải, đúng không?
Từ Tích lạnh tanh nói: - Nếu ngươi gian lận, học đường sao có thể biết!
- Vậy huynh nói xem làm thế nào?
Lúc này, Lưu Khang thấy tình thế không ổn, liền chuồn đi tìm Lưu viện trưởng.
Trung xá sinh Tiết Tuấn hừ một tiếng: - Chúng ta muốn tỷ thí với ngươi, để lột trần bộ mặt giả tạo của ngươi.
Phạm Ninh khinh thường lắc lắc đầu: - Nếu ta không muốn thi thì sao?
Mấy tên trung xá sinh vây lấy hắn, một tên trung xá sinh khác tướng mạo khôi ngô tên Ngô Kiện cười lạnh nói:
- Điều này không do ngươi quyết định!
- Các trò đang làm cái gì đó!
Lưu viện trưởng nổi giận đùng đùng xông đến, đằng sau là Lưu Khang chạy đi tố cáo.
Mấy chục trung xá sinh tản ra hết, Lưu viện trưởng đi đến phẫn nộ nhìn đám đông: - Các trò vây quanh Phạm Ninh làm gì?
Tiết Tuấn nói lớn:
- Chúng con cho rằng hắn không xứng đáng được hạng nhất!
Một người khác cũng nói: - Chúng con nghi ngờ hắn quay cóp lúc thi!
Lưu viện trưởng tức run bần bật, chỉ vào chúng nói: - Đây là lí do của các trò sao? Mình thi không tốt bằng người ta, thì nói người ta gian lận? Các trò quá đề cao mình rồi đấy!
Ai nấy đều cúi gục đầu, Từ Tích thẳng lưng nói: - Lưu viện trưởng, chuyện này là lỗi của con, không liên quan đến họ.
Lưu viện trưởng giận dữ cười hừ: - Con lại còn dũng cảm nhận trách nhiệm, có phải muốn ta khen con vài câu không? Lần này con không được đầu bảng, có biết vấn đề của mình nằm ở đâu không?
- Còn các con nữa?
Lưu viện trưởng chỉ vào đám đông: - Các con không tự vấn bản thân sai ở đâu, mà lại đi bắt nạt một sư đệ thi tốt hơn các con, không thấy xấu hổ sao?