Cao Thao Thao thở ra nhẹ nhàng, dự phòng của nàng đã hiệu quả, con trai không bị liên lụy.
- Tình hình của Thiên tử thế nào rồi?
Hồng Đức Nguyên quay đầu lại nhìn hầu gái, Cao Thao Thao vẫy tay, hai hầu gái lui xuống, lúc này Hoàng Đức Nguyên mới hạ giọng nói:
- Vốn dĩ thái y cho rằng Quan gia còn có thể cố kiên trì được nửa năm, nhưng bây giờ không dám nói lời này nữa, thái y nói với tiểu nhân, nhiều nhất là hai ba tháng nữa.
- Ta biết rồi, Hồng tổng quản rất có tâm, lại đem ba nghìn lượng vàng trả lại cho ta, ta sẽ ghi nhớ.
Hồng Đức Nguyên vui mừng, liền vội nói:
- Nỗ lực vì vương phi, là vinh hạnh của lão nô, vương phi có cần gì, cứ việc dặn dò lão nô, chỉ cần lão nô có thể làm được, tuyệt đối không từ chối.
- Ta biết rồi, có chuyện gì, ta sẽ làm phiền Hồng tổng quản.
Hồng Đức Nguyên đứng dậy cáo lui, Cao Thao Thao đùa nghịch ba miếng ngọc, dần dần chìm vào trong trầm tư.
**** **
Bỗng nhiên Triệu Trinh tỉnh lại lúc nửa đêm, ông thoáng giật mình, hai gã hoạn quan lập tức tiến lên dìu ông:
- Bệ hạ, muốn đi tiểu đêm sao?
Triệu Trinh vẫy tay, hơi thở yếu hỏi:
- Triệu Húc… còn quỳ ở ngoài à?
Một gã hoạn quan gật đầu, Triệu Trinh thở dài nói:
- Để nó vào.
- Bệ hạ, thái y không cho người tốn sức.
- Trẫm biết rồi, việc này trẫm nhất định xử lý xong, nhanh đi.
Hoạn quan vội vàng đi ra ngoài.
Ở ngoài tẩm cung của Triệu Trinh, Triệu Húc còn đang quỳ trước bậc thang, cậu ta quỳ từ tối qua đến bây giờ, nước mắt trên mặt đã khô rồi, cậu ta chỉ muốn xin hoàng tổ phụ bỏ qua cho cha cậu ta, cậu ta nguyện từ bỏ kế thừa hoàng vị.
Lúc này một gã hoạn quan nhẹ nhàng đỡ lấy cậu ấy:
- Điện hạ, bệ hạ cho người vào.
Triệu Húc đứng lên, cúi đầu theo hoạn quan vào phòng, Triệu Trinh khoác áo khoác, ngồi ở trước giường.
Triệu Húc tiến lên trước quỳ xuống:
- Hoàng tổ phụ…
- Cháu qua đây.
Triệu Húc dùng gối đi, đến trước mặt Triệu Trinh, Triệu Trinh bỗng nhiên giơ tay lên, hung hăng cho y một cái tát thật mạnh, lập tức ho khan dữ dội, cuộn trọn mình lại.
Triệu Húc bưng mặt khóc ròng ròng nói:
- Tôn nhi đáng chết, tôn nhi không nên quấy rối hoàng tổ phụ dưỡng bệnh.
Triệu Trinh khó khăn lắm mới dừng ho khan, từ từ ngồi dậy, chỉ vào Triệu Húc nói:
- Cái đồ vô dụng này, trẫm đem giang sơn Đại Tống giao cho cháu, không ngờ cháu giống như nữ nhân không phân thị phi, cháu nói với trẫm, không!
Triệu Trinh quay đầu nói với hoạn quan:
- Tới linh đường lấy hết bài vị ra đây.
Hai gã hoạn quan chạy như bay, lập tức ôm ba tấm linh bài, để bên cạnh cái bàn nhỏ, trên linh bài là tục danh của Tống Cao Tổ, Tống Thái Tông, Tống Chân Tông.
Triệu Trinh chỉ vào linh bài hỏi Triệu Húc:
- Trước mặt liệt tổ liệt tông nói với trẫm, là xã tắc Đại Tống quan trọng hay là phụ thân cháu quan trọng?
Triệu Húc nhìn linh bài, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Xã tắc Đại Tống quan trọng.
Triệu Trinh gật đầu:
- Cháu đã hiểu được điều này, vậy trẫm nói với cháu, sở dĩ trẫm không cho phép cha cháu, không phải vì nó muốn cướp hoàng vị của trẫm, mà là nó muốn cướp hoàng vị của cháu, vì xã tắc Đại Tống, vì giang sơn vững chắc, cho dù cháu hận trẫm, cho dù tương lai cháu đào lăng tẩm của trẫm, nhưng trẫm vẫn không tha cho nó, cút đi, trẫm không muốn giải thích nữa.
Một gã hoạn quan đỡ Triệu Trinh, nhỏ giọng nói:
- Không nên để bệ hạ tức giận, nhanh đi thôi.
Triệu Húc bất đắc dĩ, chỉ đành quỳ xuống dập đầu một cái, đứng lên rời đi.
Triệu Trinh thấy cậu ta đi xa, nhỏ giọng thở dài:
- Hi vọng chuyện này có thế khiến nó trưởng thành.
**** **
Triệu Húc ra khỏi tẩm cung, bỗng nhiên nằm ở đầu cầu thất thanh khóc lên, hoạn quan phó tổng quản Hồng Đức Nguyên xuất hiện trước mặt cậu ta, lặng lẽ nhìn cậu ấy.
Một lúc sau, Triệu Húc lau nước mắt đi hỏi:
- Hồng tổng quản có chuyện sao?
Hồng Đức Nguyên đưa một cuộn giấy cho cậu:
- Đây là bản sao lời khai của ba tướng quân, điện hạ lấy xem đi, sau đó điện hạ sẽ hiểu.
Triệu Húc gật đầu, nhận lấy cuộn giấy đứng lên, lúc này, Hồng Đức Nguyên bỗng nhiên nói:
- Chiều hôm nay tiểu nhân gặp mẫu thân của điện hạ, vương phi đã chấp nhận thực tế.
Toàn thân Triệu Húc chấn động:
- Mẫu thân biết rồi.
- Vương phi nói vương phi đã từng khuyên phụ thân điện hạ, nhưng phụ thân điện hạ không nghe, khư khư cố chấp, cho nên mẫu thân điện hạ đã sớm biết sẽ có kết quả này, vương phi bình tĩnh chấp nhận thực tế, vương phi chỉ hy vọng điện hạ bình an vô sự.
Triệu Húc yên lặng gật đầu, quay mình bước nhanh rời khỏi hoàng cung.
**** **
Thời gian dần dần đến giữa tháng mười hai, nghị sự Đông Cung đã vận hành được hơn ba tháng, nhưng vận chuyển không được thuận lợi, trước sau vẫn gặp phải va chạm quan niệm mâu thuẫn.
Giữa tháng mười hai, kinh lược ngoài biển đề xuất xin di chuyển bốn vạn người đi phủ Lưu Cầu mở một phủ mới, đề xuất xin này dẫn đến sóng to gió lớn ở trong bộ phận triều đình, Tri Chính Đường kiên quyết phản đối phương án hao tốn tài của này.
Nhưng phương án này lại được sự ủng hộ của nghị sự Đông Cung, chiêm sự Phạm Ninh của Đông Cung cho rằng phủ Lưu Cầu nhiều năm không mở ra được cục diện, một mặt là nhiệt độ của triều đình giảm xuống, một mặt chính là di chuyển dân quá ít, mười mấy năm mới di dời một vạn năm trăm nghìn người, lại không giống Côn Châu có thể chiêu mộ lao công của Nhật Bản, đương nhiên phát triển chậm chạp.
Theo thời kỳ ngắn thấy, khai thác phát triển phủ Lưu Cầu thực sự chi nhiều hơn thu hoạch, nhưng xem kỹ lịch sử mười mấy năm thậm chí trên trăm năm, khai thác phát triển phủ Lưu Cầu tuyệt đối là đại sự nghìn thu.
Phạm Ninh thổi phồng đối với tương lai rất tốt, nhưng không thuyết phục được Tri Chính Đường và đám tướng quốc, hắn dễ dàng thuyết phục Văn Ngạn Bác và Hàn Giáng thông qua phương án di dân, lại bị Tri Chính Đường nhất quyết từ chối.
Cho dù Triệu Húc ủng hộ phương án của Phạm Ninh cũng không có tác dụng, thậm chí Hàn Kỳ lần đầu tiên phá lệ đưa ra cảnh cáo với việc khư khư cố chấp làm theo ý mình của Phạm Ninh.
Đúng lúc này, bệnh tình của Thiên tử Triệu Trinh xuất hiện dấu hiệu chuyển biến xấu, thường lâm vào trạng thái hôn mê, một lần hôn mê vài ngày, bởi vì luôn trong tình trạng hôn mê, trí nhớ của Triệu Trinh bắt đầu suy thoái nghiêm trọng, thậm chí đã không nhận ra đại thần, cũng quên mình là ai.
Vì bệnh tình Thiên tử chuyển biến xấu đi, triều đính tạm thời gác phương án di dân phủ Lưu Cầu lại, ngày hai mốt tháng mười hai, Thiên tử Triệu Trinh lâm vào tình trạng hôn mê lần nữa, Thiên tử người đã chấp chính bốn mươi năm cuối cùng đã tới thời khắc hấp hối.
Trong một gian phòng tại trang viên thành Tây của Trương Nghiêu Tá, Trương Nghiêu Tá giơ ba nén hương quỳ xuống, phía sau lão, năm gã tâm phúc quỳ xuống theo.
"Hoàng thiên ở trên, Đại Tống liệt tổ liệt tông ở trên, thiên tử bị mù quáng bởi những kẻ nịnh thần, chọn hoàng tự xằng bậy, uy hiếp nghiêm trọng đến ổn định và hòa bình lâu dài của giang sơn xã tắc Đại Tống, thần Trương Nghiêu Tá, Trương Thăng, Triệu Liêm, Trương Hổ Sinh, Trương Kim Định, Tưởng Nguyên sáu người, tự nguyện bỏ tính mạng, cởi mở, vì Đại Tống lập trữ mới, phá tan mây mù yêu quái ở triều đình, trả lại cho thiên hạ càn khôn sáng sủa.