- Vương Nhị thúc, cháu đi trước, có thời gian đến nhà cháu uống chén trà nhé.
Phạm Ninh ôm tảng đá đi rồi, Vương Nhị Lang nhìn theo bóng dáng đổ dài của Phạm Ninh thở dài: - Có câu gì mà cha nào con nấy, đúng thật là vậy!
Hôm nay thu hoạch rất được, không ngờ lại có được một khối tinh phẩm và một khối thượng phẩm, hai khối đá này mình có thể bán cho Chu Lân, tích góp thêm chút tiền vốn cho bản thân.
Phạm Ninh đi tới trước nhà bà, hắn cần chào hỏi bà một tiếng, gặp Chu Lân xong hắn sẽ về thẳng thôn Tiểu Nham.
Không ngờ, đi đến nhà bà nội, đã nghe thấy tiếng thím tư khàn giọng la khóc: - Chàng thành thật khai báo cho ta, chàng và ả Dương quả phụ kia rốt cuộc có quan hệ thế nào? Còn nữa, cây trâm bạc trân châu kia của ta có phải chàng đưa cho ả rồi không?
- Ta thề với trời, ta không có, nương tử, nàng nghe ta giải thích!
- Quỳ xuống! Ai cho chàng đứng lên.
Phạm Ninh che miệng thiếu chút nữa cười thành tiếng, tứ thúc không ngờ lại lỡ miệng, hắn có thể tưởng tượng sau khi tứ thúc phát hiện chân tướng sẽ hối hận cỡ nào.
"Tứ thúc, là thúc tự làm tự chịu nha!"
Phạm Đồng Chung quỳ trên mặt đất, trong lòng hối hận chồng chất, chính mình tại sao lại lỡ miệng nói ra!
Đồng thời gã mắng to Phạm Ninh ở trong lòng, tên tiểu tử khốn khiếp này, lại làm ông đây bị lừa thảm rồi.
Liễu Tế Muội nhào lên trên giường gào khóc, ả uất ức trong lòng.
Phụ thân lừa ả, nói là gả cho một lang quân đọc sách nhẹ nhàng, người đọc sách là đúng, nhưng sau khi gả đi mới phát hiện, là kẻ háo sắc không cầu tiến.
Kẻ đọc sách thi không được công danh, còn không bằng kẻ làm ruộng.
Mình gả cho gã hơn một năm, gã cả ngày chỉ ở trong huyện thành với đám bạn bè hư hỏng lêu lổng, lại còn bỏ mình lại ở nông thôn, như vậy với cuộc sống của quả phụ có gì khác nhau chứ?
Nghĩ đến quả phụ, trong lòng Liễu Tế Muội chính là một nỗi đau lòng, không ngờ gã còn chim chuột với ả Dương quả phụ kia, con hồ ly tinh không biết xấu hổ đó.
Liễu Tế Muội lại nghĩ tới trâm bạc trân châu của hồi môn của mình không thấy đâu, ả còn trách mẹ chồng thu dọn phòng mình, bây giờ ả mới hiểu được, nhất định là nam nhân của mình đưa cho con hồ ly tinh đó.
Không được! Ta muốn ly hôn, ly hôn.
Liễu Tế Muội càng nghĩ càng hận, ả ngồi dậy quát: - Cuộc sống này không cách nào khác được! Ta muốn về nhà, ly hôn.
Phạm Đồng Chung khóc rống nước mắt ròng ròng, liên tục thở dài: - Nương tử, vi phu biết sai rồi, tha cho vi phu một lần này thôi!
Phạm Ninh nghe xong âm thầm lắc đầu, tứ thúc lúc này biết sợ, sau này cái lưng đừng mơ tưởng lại cứng rắn lên được.
Phạm Ninh thấy sự tình đã sáng tỏ, liền không nghe tiếp, lòng bàn chân như được bôi trơn, quay người chuồn mất.
Không lâu sau, Liễu Tế Muội thu dọn hành lý khóc sướt mướt rời đi, Phạm Đồng Chung quỳ gối ở cửa, giống như quả cà phơi sương, giương mắt nhìn nương tử đi xa.
Ở phía sau gã, Phạm Đại Xuyên mặt xanh mét, cầm theo một cây gậy, đầy giận dữ nhìn con trai.
Cái đồ học không tốt, hôm nay nhất định phải đánh chết gã.
Ở chùa Linh Nham tiếng chuông trầm mạnh vang lên, năm Khánh Lịch thứ tám đã đến rồi.
Khoảng thời gian của tháng giêng trôi qua nhanh nhất, trong tiệc rượu và sự lười biếng, chớp mắt liền tới trung tuần tháng giêng rồi.
Bách tính rốt cục chờ được đến Tết Nguyên Tiêu họ chờ đợi đã lâu.
Tết Nguyên Tiêu là ngày xem đèn, trấn trên tuy rằng cũng có mấy ngọn đèn, nhưng còn xa mới bằng sự náo nhiệt trong huyện.
Mọi nhà đưa theo vợ theo con, đóng cửa đi vào trong huyện xem đèn.
Giữa trưa, Trương Tam Nương thay một chiếc áo mới làm từ lụa mỏng năm màu, trên đầu thoa dầu hoa quế, búi tóc đen nhánh trên đầu cắm một cây ngân trâm phượng hoàng.
Nàng lại vui vẻ lấy ra bánh phấn và son con trai mua cho nàng ở kinh thành, ngồi ở trước gương đồng vẽ lông mày thoa phấn, bôi một lớp son thật mỏng, nhìn nhìn trong gương, lại cảm thấy không hài lòng lắm, liền lau son phấn, trang điểm lại lần nữa.
Trong sân, hai cha con đã chờ đến mức không nhịn được, trang điểm dùng mất một canh giờ, cứ đợi thế này thì khi nào mới đi.
Phạm Thiết Chu đưa mắt ra hiệu cho con trai: - Ninh nhi, đi nói với mẹ con, bảo nàng đừng trang điểm nữa.
Phạm Ninh trợn trừng mắt: - Tại sao lại muốn con đi nói?
- Con nói dễ nghe chút, dỗ dành mẹ con.
Phạm Ninh đi đến trước cửa, nói với mẫu thân đang trang điểm: - Mẹ con trời sinh ra đã xinh đẹp, căn bản không cần phải trang điểm.
Trương Tam Nương vội vàng thoa phấn lên mặt, nàng buột miệng nói: - Đương nhiên mẹ con trời sinh ra đã xinh đẹp, con còn mua bánh phấn son cho ta làm gì?
Phạm Ninh quay đầu lại liếc mắt nhìn phụ thân một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Phạm Thiết Chu chỉ ngón tay, bảo hắn động não nói tiếp.
Phạm Ninh lại nói với mẫu thân: - Thật ra là phụ thân không thích bộ dạng trang điểm của người, cha không dám nói, nên bảo con đến khuyên can người.
Bịch một tiếng, Trương Tam Nương tức giận ném bánh phấn lên bàn: - Ta không trang điểm nữa, đi thôi!
Cùng đi xem đèn còn có gia đình Lưu Khang, trên mặt mẫu thân Lưu Khang cũng bôi trắng như tuyết, hai nữ nhân gặp mặt, liền nói không hết chuyện.
Hai nhà lên thuyền chở khách của Phạm Thiết Chu, thuyền chở khách lắc lư chạy về phía Tư Giang.
Trong sông Tư Giang chật ních thuyền bè, đều là thôn dân các thôn mười dặm xung quanh đi huyện thành xem đèn.
Mỗi nữ nhân đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đám trẻ con mặc đồ mới, trong tay cầm đèn lồng nhỏ năm ngoái, trong lòng mọi người đều tràn ngập sự chờ mong đi xem hoa đăng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, con đường trên sông là một đường vui vẻ cười nói.
Phạm Ninh năm nay mặc một áo dài sĩ tử gấm xanh, đầu đội khăn sĩ tử, trong tay cầm một cái quạt giấy, đây là quà Nghiêm giáo sư tặng chúc mừng hắn thi được hạng nhất, làm cho hắn trông có chút tao nhã lịch sự.
Lưu Khang cũng ăn mặc không khác là mấy, trong tay cũng cầm một cái quạt giấy, nhưng làn da y đen, bộ dạng thô kệch, trên người y không có khí chất tao nhã giống như Phạm Ninh.
- Ta còn chưa đi qua huyện thành này? Phạm Ninh nhìn huyện thành ở xa mà khao khát nói.
- Không thể nào! Năm kia chúng ta còn đi cũng qua đó mà.
Năm kia là Phạm Ngốc Ngốc đi, không phải hắn, Phạm Ninh lắc đầu: - Ta không nhớ nữa, trong huyện thành có gì vui không?
Không hổ là bạn tốt, Lưu Khang rất rõ tâm tư của Phạm Ninh, y cười hì hì nói: - Có thể sẽ làm đệ thất vọng, Ngô huyện cũng không có hẻm Kỳ Thạch, chợ đá duy nhất của phủ Bình Giang chính là ở trấn chúng ta.
- Vốn dĩ hai ngày này còn muốn đi thăm quan.
Lưu Khang nhìn Phạm Ninh hoài nghi: - Tiểu tử đệ có phải muốn đổi nghề thành người buôn đá không?
Phạm Ninh thu quạt giấy, cười cười nói: - Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn là một người sưu tầm đá.
- Sưu tầm cái rắm, tiểu tử ngươi chính là muốn kiếm tiền, ta nói mấy tháng này ngươi đã tích góp được không ít tiền rồi?
Lưu Khang rất hâm mộ đầu óc buôn bán của Phạm Ninh, viên đá một quan tiền mua vào, bán lại liền bán được mười quan tiền, hơn nữa con mắt còn tinh tường như vậy, y thế nào cũng không làm được.