Trên sông Nghênh Xuân đậu đầy thuyền lớn của quan lại quyền quý, bọn họ ở luôn trên thuyền thưởng thức hoa đăng hai bên bờ sông.
Phạm Ninh đang muốn xuống cầu, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn:
- Phạm Ninh! Phạm A Ngốc!
Hình như là giọng của Chu Bội, nàng ta sao lại ở chỗ này?
Chu Bội sau kỳ thi năm năm ngoái liền quay về Ngô Giang, trong thư nàng ta nói phải cuối tháng mới quay về, chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
- Phạm Ninh, ta hình như nghe tiếng Chu Bội đang gọi đệ.
Lưu Khang chỉ phía đông cầu.
Vậy thì không sai rồi, Phạm Ninh chạy xuống cầu, chạy về phía đông.
Phía đông cầu là một dãy ba chiếc thuyền hoa lớn đang dừng, cuốn đầy đèn màu giống nhau, thoạt nhìn vô cùng lung linh lấp lánh.
Không cần tìm, Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Bội, nàng ta mặc một cái áo ngắn da chồn, bên dưới mặc một cái váy lụa đen gắn kim tuyến, đầu chải hai búi tóc, lần này lấy lại bộ dạng của một tiểu nương tử.
Nàng ta đứng ở bên mạn thuyền, xúc động nhảy lên, vẫy tay về phía Phạm Ninh, làm cho không ít người hai bên bờ chú ý, tiểu nương này trông thật xinh đẹp nha! Rất nhiều người đều kinh ngạc kêu lên.
- Ta đi nói với ông nội một tiếng, ngươi chờ ta một chút!
Chu Bội hô một tiếng, liền giống như một cơn gió chạy vào khoang thuyền.
Lúc này, bên kia thuyền lớn một thiếu niên khoan thai đi tới, dáng người cao gầy, tướng mạo vô cùng anh tuấn, mặc áo sĩ tử màu xanh nhạt, đầu đội khăn vấn đầu dài, lưng thắt đai da, thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng.
Phạm Ninh thấy gã không khỏi giật mình, gã tại sao cũng ở trên thuyền?
Lưu Khang là người hay nói thẳng, trực tiếp hỏi:
- Ngươi tại sao lại ở trên thuyền của Chu Bội?
Thiếu niên này chính là Từ Tích thi cuối năm được hạng hai, gã nhìn nhìn Lưu Khang, trên mặt lộ ra chút khinh thường, rồi thản nhiên nói với Phạm Ninh:
- Thật là khéo, không ngờ gặp được học đệ.
Sau kỳ thi năm, trung xá sinh ở học đường trông thấy Phạm Ninh, hoặc là nói lời châm chọc, hoặc là trợn mắt nhìn, đối với hắn vô cùng căm ghét, Phạm Ninh cũng chưa từng cho đối phương sắc mặt tốt, hắn và Từ Tích càng là mỗi người một ngả, trên đường gặp nhau cũng sẽ làm như không thấy đối phương.
Nhưng lúc này, trong lòng Phạm Ninh lại có chút không thoải mái, Chu Bội tại sao lại ở cùng với gã?
Lúc này, Chu Bội từ khoang thuyền chạy vội đi ra, nàng ta đội một cái mũ cánh chuồn, bên ngoài chùm một cái áo khoác của sĩ tử rộng thùng thình, dung mạo vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lóe lên ánh sáng lung linh như bảo thạch.
Nàng ta chạy vội lên phía trên bờ, nữ hiệp đại bảo kiếm hộ vệ của nàng ta đang theo sát phía sau.
- Tiểu Thất Nương, muội đi đâu vậy?
Từ Tích ở phía sau hô.
Chu Bội lại không để ý đến gã, chạy thẳng lên bờ, nàng ta mặt mày hớn hở nói với Phạm Ninh:
- Vừa rồi ta còn đang nghĩ không biết có gặp được ngươi hay không, thật đúng là gặp được rồi.
Phạm Ninh cười mỉm hỏi:
- Ngươi trở về lúc nào, sao không đi học?
- Ta sáng hôm nay mới quay về, chuẩn bị qua Tết Nguyên Tiêu thì đi học.
Nàng ta thích thú vô cùng, cười nói với Phạm Ninh:
- Ngươi muốn đi đâu chơi, ta đi cùng với ngươi.
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Chúng ta tính đi Văn Miếu, ngươi đi cũng được, nhưng ngươi đã nói với ông nội chưa?
- Ta đã nói với ông nội rồi, người nói đi cùng với ngươi không vấn đề gì, chúng ta đi mau!
Chu Bội ở trong thuyền ngột ngạt gần chết, bỗng nhiên gặp Phạm Ninh, quả thật khiến nàng ta mở cờ trong bụng, nàng ta giống như một con chim nhỏ bỗng có được tự do, kéo tay Phạm Ninh chạy nhanh về phía Văn Miếu.
Từ Tích ở trên thuyền nhìn Chu Bội đi theo Phạm Ninh đi một đoạn xa, bụng khó chịu không có chỗ nào trút ra, gã hung hăng đá một cước vào mạn thuyền.
Lúc này, một lão già đội mũ cao, tóc bạc, mặt hồng hào đi ra, đứng ở phía sau Từ Tích, khoanh tay đứng nhìn Chu Bội chạy ra xa.
- Người thiếu niên bên cạnh Tiểu Thất Nương là ai?
Lão già chầm chậm hỏi.
- Hồi bẩm ông nội, kia là bạn cùng trường của nàng, cũng là ở học đường Diên Anh.
- Cùng trường?
Lão già cười lạnh một tiếng:
- Cháu cũng cùng trường nàng, nàng vì sao không chịu đi cùng cháu đi xem đèn?
Từ Tích không lên tiếng, lão già rủ mi mắt xuống nhìn cháu trai, lại chầm chậm hỏi:
- Hắn gia thế như nào?
- Nhà hắn hình như ở trong thôn Mộc Đổ, phụ thân là người đánh cá.
- Chính là người thi cuối năm hạng nhất sao?
- Chính là hắn!
Lão già lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngươi thật ra không cạnh tranh nổi người khác, đến con của một tên đánh cá cũng không sánh bằng.
Lão già vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cháu trai một cái, quay người về khoang thuyền.
Đi đến cửa khoang thuyền, lão lại ném một câu:
- Chỉ là tiểu tử ở quê, làm sao xứng đôi với Chu tiểu nương tử?
Ánh mắt Từ Tích sáng lên, ông nội đang ám chỉ chính mình đây!
***
- Người kia là như thế nào với ngươi?
Phạm Ninh quay đầu lại liếc nhìn thuyền lớn phía xa.
Chu Bội bĩu môi:
- Đừng nói nữa, thuyền nhà bọn họ là con thuyền ở phía sau, hôm nay vừa hay gặp được, ông nội ta liền mời bọn họ qua nói chuyện, Từ Tích muốn dẫn ta đi xem đèn, phiền đến chết mất, ngươi đến vừa đúng lúc.
- Hai nhà các ngươi là quan hệ mấy đời?
- Coi là quan hệ mấy đời, ông nội hai nhà lúc còn trẻ tuổi đã biết nhau, cha ta và cha gã lại là bạn học trong trường huyện, cùng nhau thi đậu tiến sĩ, đều làm quan ở triều đình, quan hệ hai nhà rất tốt, còn có một chút quan hệ thân thích hơi vòng vèo.
- Nhưng ở trong học đường, gã lại làm như không biết ngươi!
Lưu Khang bên cạnh thốt lên.
Chu Bội nhướn mày:
- Người này rất biết giả bộ, tuổi còn nhỏ, lòng dạ đã rất thâm sâu, ta ghét nhất loại người như thế.
Phạm Ninh nghe nàng ta nói chuyện ra vẻ già đời, không nhịn được cười, bản thân nàng ta mới là tuổi còn nhỏ đó!
Trên sân Văn Miếu vô cùng náo nhiệt, phía trước mười mấy dàn kết hoa chật ních người đọc sách.
Có phần hơi giống dàn kết hoa của chùa Đại Tướng Quốc, chẳng qua lúc này là buổi tối, dàn kết hoa bốn phía treo đầy hoa đăng, sặc sỡ lóa mắt, càng thêm vui mừng náo nhiệt.
- Đầu tiên đi chỗ nào?
Phạm Ninh cười hỏi.
Chu Bội ngẫm nghĩ một lúc, chỉ rạp giải đố phía trước:
- Ta muốn đi giải đố trước!
Nữ hiệp đại bảo kiếm ở phía trước mở đường cho bọn hắn, tay cô ta dài lực mạnh, nhẹ nhàng đẩy một cái, người đọc sách phía trước đều đứng không vững, nhảy sang hai bên.
Không ít sĩ tử trong lòng căm tức, ngẩng đầu thấy nữ tử cao như vậy, sau lưng còn có trường kiếm, rồi nhìn lại cơ thể nhỏ bé của mình, không tránh khỏi lẩm bẩm một câu:
- Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ!
Rồi hậm hực bỏ đi.
Phạm Ninh sợ nữ hiệp đại bảo kiếm nghe thấy, liền nhỏ giọng hỏi Chu Bội:
- Nhà các ngươi từ chỗ nào tìm ra cô ấy vậy?
Chu Bội hôm nay tâm tính vô cùng tốt, trái ngược với thái độ chua ngoa thường ngày, nàng ta cười nói:
- Kiếm tỷ thật ra là một nữ đạo sĩ, xuất gia từ nhỏ, võ nghệ cao cường, Tử Lâm Am tỷ ấy xuất gia chính là nơi gia đình ta giúp đỡ, đã đi theo ta suốt một năm rồi.