Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 950 - Chương 947

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 947
 

Lúc này, một quan viên trong điện đang nhanh chân bước đi đến trước các bậc thang, cao giọng nói:

- Truyền khẩu dụ Quan gia, hôm nay hơi bị cảm nhẹ, cuộc họp sẽ hủy bỏ, mời mọi người ai về nhà nấy.

Hoá ra Quan gia ngã bệnh, mọi người đều vây quanh Phú Bật hỏi:

- Phú tướng công, Quan gia không có chuyện gì chứ?

Phú Bật ha hả cười, nói:

- Ta đoán rằng Quan gia quá hưng phấn, hôm qua suốt đêm không ngủ, cho nên bị cảm nhẹ rồi, mọi người không cần lo lắng.

Nghe nói Quan gia hưng phấn không ngủ một đêm, mọi người liền hỏi tới tấp:

- Tướng công, có tin tức gì tốt sao?

- Ta cũng chỉ biết một chút, đêm qua, báo cáo quân sự của tiểu Phạm tướng công đã được gửi đến, nghe nói quân Tống phòng ngự phản kích, vị lão tướng Dương Văn Quảng dẫn quân đã chiếm được Dịch Châu.

Dịch Châu đều là vùng núi, chỉ có một tòa thành trì là huyện Dịch, quân Tống đánh chiếm được huyện Dịch chẳng khác gì đánh chiếm được Dịch Châu.

Nghe được tin tức này, quan viên trên quảng trường cũng nhịn không được cùng hoan hô lên, lúc này, quan viên đang trực tiến lên nói với Phú Bật:

- Quan gia mời Phú tướng công và mấy vị tướng công khác tới điện Văn Thanh!

Phú Bật gật gật đầu, và cười nói với mọi người:

- Ta đoán tới buổi trưa "Tín Báo" sẽ đưa tin ngay thôi, mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi.

Phú Bật lại phái người đi tiếp đón một vài vị tướng quốc, ông thì nhanh chóng bước đến điện Văn Thanh.

Không bao lâu, bốn vị tướng công Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch, Tư Mã Quang, Ngô Sung đều chạy tới điện Văn Thanh. Điện Văn Thanh là nơi thiên tử Triệu Húc nghỉ ngơi đọc sách, hôm nay y bị cảm nhẹ, cũng chỉ có thể ở điện Văn Thanh tiếp kiến vài vị tướng công.

Năm người ngồi được một lúc, chỉ nghe thị vệ hét to:

- Bệ hạ giá lâm!

Năm người vội vàng đứng lên, vài tên hoạn quan tiến vào cửa điện, Triệu Húc ở phía sau vội vã bước vào. Thoạt nhìn bộ dạng y quả thật giống bị cảm nhẹ, tinh thần không tốt lắm.

- Tham kiến bệ hạ!

Triệu Húc khoát tay:

- Các vị tướng công mời ngồi!

- Tạ ơn bệ hạ!

Tất cả mọi người ngồi xuống.

Triệu Húc ngồi xuống chỗ của mình, lại nhấp một hớp trà nóng, cười khổ nói:

- Thấy tin tiểu Phạm tướng công báo tối qua, Trẫm rất hưng phấn, kết quả không cẩn thận bị cảm lạnh, buổi thượng triều hôm nay cũng không tham gia được.

Phú Bật cười nói:

- Vi thần cũng nghe được một vài tin tức, hình như Dương Văn Quảng tướng quân dẫn quân đánh chiếm được huyện Dịch rồi ư?

- Đây chỉ là một trong những tin tức tốt, còn có hai tin tức làm người ta phấn chấn nữa.

Triệu Húc không kìm nén được niềm vui sướng, nóng lòng đem tin chiến báo mới nhất chia sẻ với mọi người:

- Quân Liêu đường tây đã từ bỏ ngựa chiến sau khi trả giá đắt cho hai vạn nhân mạng, trèo đèo lội suối trốn về Úy Châu, đây là tin thứ nhất, thứ hai là quân Liêu đường đông đã bị mắc kẹt ở phía nam Bạch Câu, hai đội quân Liêu đã tổn thất bốn phần quân số và sĩ khí cực kỳ thấp.

Triệu Húc chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng đem tin báo về trận chiến của Phạm Ninh đưa cho mọi người xem, mọi người nhanh chóng đọc lại, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, Phú Bật khen ngợi nói:

- Tiểu Phạm tướng công không làm chúng ta thất vọng, suy nghĩ rõ ràng, biện pháp thoả đáng, lợi dụng đầy đủ ưu thế của chúng ta và nhược điểm của quân Liêu, trận chiến này sẽ đóng một vai trò vô cùng lớn trong việc đem đến niềm phấn chấn cho Đại Tống.

Văn Ngạn Bác thở dài nói:

- Trước kia, thần còn phản đối hắn thực hiện kế vườn không nhà trống, hiện tại xem ra nó rất cần thiết, đúng là sự thực thi vững chắc của kế vườn không nhà trống, chỉ có sự cô lập và bất lực của quân Liêu là khó tìm thấy, đã không còn vũ khí công thành, lại không có công cụ qua sông, quân Liêu hiện tại chỉ còn hai con đường là đầu hàng hoặc chết đói.

Vương An Thạch trầm ngâm một chút nói:

- Phương diện này, thần cảm thấy cần phải chú ý hai điểm, thứ nhất, nước Liêu nhất định sẽ tới cứu viện, phải xem Phạm tướng công bố trí binh lực như thế nào, thứ hai, một khi nước Liêu không thể qua sông, vậy bọn họ tất nhiên sẽ tiến công ồ ạt đến huyện Dịch, dùng quân Tống ở huyện Dịch để trao đổi với quân Liêu ở Hà Bắc, đặc biệt là điều thứ hai, chúng ta phải bảo tiểu Phạm tướng công hỗ trợ đầy đủ cho huyện Dịch, không thể sơ suất được.

Triệu Húc gật gật đầu:

- Vương tướng công nói đúng, trẫm đã truyền khẩu dụ đến phủ Hà Gian, để Phạm tướng công chú ý điểm này, việc giành lấy huyện Dịch là một điều tốt, nhưng điều còn quan trọng hơn là giữ nó, trẫm cũng cho rằng mười ngàn quân quá ít, hy vọng Phạm tướng công tăng số lượng binh sĩ ở huyện Dịch.

Dừng một chút Triệu Húc lại cười nói:

- Đương nhiên, trẫm chỉ đề nghị, cụ thể muốn hay không muốn tăng số lượng binh là do tiểu Phạm tướng công tự cân nhắc quyết định.

Phú Bật đem tin chiến sự trả lại cho Triệu Húc, lại hỏi:

- Bệ hạ triệu tập chúng thần lại đây, có phải là có chuyện gì thảo luận hay không?

- Đúng vậy! Trẫm có hai chuyện muốn cùng các vị thảo luận một chút, đầu tiên là việc sửa đổi luật của dân binh, Phạm tướng công đề xuất tất cả nam thanh niên đều phải gia nhập dân binh, không chịu gia nhập thì miễn tiền quân dịch, điều luật này được sửa đổi thi hành đến bước nào rồi?

Phụ trách việc này là Vương An Thạch, y đứng lên nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, điều luật đã được sửa đổi hoàn thành, hiện tại thần đang thu thập ý kiến trong triều, tận lực làm cho nó hoàn thiện, chậm nhất một tháng sau giao cho Tri Chính Đường bàn bạc, mới giao cho bệ hạ phê chuẩn qua, sau đó thi hành ở các châu, cố gắng hoàn thành việc này trong nửa đầu năm nay.

Triệu Húc gật gật đầu, nói:

- Chuyện này phải nắm chắc, không nên trì hoãn, còn một chuyện khác, về việc di dân về phía nam đại lục, trẫm đem phương án sửa đổi sơ qua một chút, các vị mời xem thử.

Triệu Húc đem phương án đưa cho Phú Bật, Phú Bật nhìn phương án đã được sửa đổi, không ngờ kéo theo bảy ngàn hộ đến đảo Can Tương và đảo Mạc Tà, điều này làm cho Phú Bật nhướng mày, nói:

- Bệ hạ, đảo Can Tương và đảo Mạc Tà là đảo nhỏ của tư nhân, tính chất các tiểu đảo Lã Tống đều giống nhau, các tiểu đảo Lã Tống đều là tự dân khai thác, phát triển, vì sao đảo Can Tương và Mạc Tà lại phải đối xử đặc biệt?

Triệu Húc khoanh tay đi vài bước, chậm rãi nói:

- Chuyện này trẫm đã suy tính rất lâu, trẫm cảm thấy Phạm tướng công nói đúng, đối với các châu bên ngoài, khoảng cách và thời gian sẽ dần dần khiến bọn chúng cùng chính quyền trung ương của vương triều trở nên bất hòa, chỉ có văn hóa và huyết thống mới có thể khiến cho các đảo tư nhân ở hải ngoại nhận ra được triều đại Trung Nguyên, nếu chúng ta hạn chế sự phát triển của các đảo tư nhân bên ngoài nước, họ có khả năng giới thiệu người ngoại tộc, như Nhật Bản, Tam Phật Tề, v.v…, mấy trăm năm về sau, sống trên các đảo hải ngoại tất cả là người ngoại tộc, nhưng dân tộc Hán lại trở thành thiểu số. Những hòn đảo ở hải ngoại này có đồng ý rằng chúng thuộc về triều đình Trung Nguyên nữa không? Đây không phải là của hồi môn cực khổ làm ra lại đi cho người dị tộc sao?

Bình Luận (0)
Comment