Đại Tranh Chi Thế

Chương 101

Anh Đào mỉm cười, chậm rãi cởi bỏ đệm trên lưng ngựa:

- Ài, loại chuyện này một mình công tử ứng phó là đủ rồi.

- Ừm, vậy để ta đi chuẩn bị bữa tối.

- À, ngươi chờ chút, tối nay công tử không dùng cơm ở trong phủ, không cần chuẩn bị phần ăn cho công tử đâu.

- Ừm, vậy còn Thúc Tôn tiểu thư?

- ....Không biết.

Khánh Kỵ ngẩng đầu đứng thẳng người đi tới chỗ cách không xa cửa nhà, bước chân thong thả điềm tĩnh, hắn do dự một chút, đang toan tính không biết nên dùng phong thái bộ dáng gì để đi vào, A Cừu đang đứng dật dờ bên cạnh môn sảnh trông thấy hắn, liền cất tiếng gọi thật to:

- Công tử đã về!

Khánh Kỵ cười gượng gạo, chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi tới, trừng mắt nhìn A Cừu rồi thò đầu vào nhìn qua cửa, thấy đại sảnh trống không, chỉ có một cô nương đang ngồi quỳ bên cạnh kỷ án, đầu tết hai búi, khoác chiếc áo đen, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng xuống phác họa những đường cong gợi cảm thanh tú của nàng trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Khánh Kỵ lại nhìn lên trên kỷ án, thấy có một túi quần áo nho nhỏ, hắn thấy vậy mà da đầu không khỏi nóng ran lên, nha đầu này... sao nhìn cái cảnh này lại giống như kiểu một người vợ bé nhỏ bỏ cha chạy theo trai vậy nhỉ? Nếu như nàng giấu diếm Thúc Tôn Ngọc mà tới đây, lát nữa lão tử của nàng ta đập cửa xông vào, thì mình phải đối phó thế nào đây?

Khánh Kỵ một chân bước vào trong cửa, e hèm một tiếng, Thúc Tôn Diêu Quang ngồi bên trong cũng không quay đầu lại. Khánh Kỵ nhìn A Cừu, A Cừu đang trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, Khánh Kỵ vội vàng khoát tay bảo hắn lui ra, A Cừu hiểu ý, rón ra rón rén đi ra ngoài. Khánh Kỵ lúc này mới chỉnh lại y phục, tạo ra một vẻ mặt khả ái thân thiện, chậm rãi đi vào trong phòng.

- Thúc Tôn tiểu thư?

Vừa vào cửa, Khánh Kỵ đã hướng về cái hình bóng quyến rũ đang ngồi quay lưng về phía mình mà chào hỏi một câu rất nhã nhặn, khom người nói:

- Thúc Tôn tiểu thư, tiểu thư...sao lại ở đây?

Thân hình diễm lệ khẽ chuyển mình, một khuôn mặt thanh tú với mái tóc dài óng ả, dung nhan trời sinh hiện ra trước mắt, Thúc Tôn Diêu Quang đưa mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt không thèm bận tâm:

- Thiếp Thúc Tôn Diêu Quang, đi săn bị thua công tử, lần này đến đây để thực hiện giao ước. Kể từ hôm nay, trong vòng ba tháng, Thúc Tôn Diêu Quang chính là thị tỳ của công tử, công tử không cần phải đa lễ với thiếp như vậy.

Khánh Kỵ cười gượng:

- Cô nương nói gì lạ vậy, lúc nãy... Ài, lúc nãy bản công tử đang mang công chuyện, cho nên phải gấp gáp rời đi, chưa kịp tới đón tiếp. Đám công tử nhất thời cao hứng, đặt tăng thêm tiền cược để tạo không khí hào hứng cho cuộc chơi thôi, Khánh Kỵ nào dám muốn cô nương tới bên cạnh hầu hạ thật chứ. Ngộ nhỡ để cho lệnh tôn đại nhân biết được, há lại chẳng trách tội Khánh Kỵ vô lễ ư? Thế này... chi bằng để tại hạ tiễn cô nương về vậy.

Thúc Tôn Diêu Quang trông thấy bộ mặt khổ sở mãi không thôi của Khánh Kỵ, trong đôi mắt hiện lên nụ cười đắc ý, nhưng ngay sau đó lại được che giấu đi, cố ý nói với giọng lạnh lùng:

- Công tử đừng hiểu lầm gia phụ, lời hứa quân tử nặng tựa Thái Sơn. Dù rằng là lời nói chơi, cũng cần tuân theo mới phải đạo. Gia phụ đã biết chuyện này rồi, chuyến đi tới đây lần này cũng là do gia phụ lệnh cho Diêu Quang không được thất tín với người khác, nhất định phải đến thực hiện ước định.

Khánh Kỵ lắp bắp kinh hãi:

- Cái gì? Đây là…Thúc Tôn đại nhân bảo nàng tới đây?

Thúc Tôn Diêu Quang gật đầu nói:

- Đúng vậy, sao nào, công tử không hoan nghênh ta sao? Việc lớn việc nhỏ gì thì Diêu Quang cũng làm được hết.

Đến lúc này, nàng mới lấy lại được vài phần tinh ranh ngỗ ngược và giảo hoạt, đã mang chút thần thái thật sự của Thúc Tôn Diêu Quang rồi.

Khánh Kỵ cười khan nói:

- Điều này… không phải vậy, mà là… Cô nương bỗng nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Khánh Kỵ thấy không quen cho lắm.

Thúc Tôn Diêu Quang cười “hì hì” một tiếng, nhưng ngay lập tức thu nụ cười lại, vênh vênh khuôn mặt thanh tú nói:

- Công tử cứ nói đùa, cần phải làm gì thì sẽ phải làm cái đó, bây giờ nhân gia đã là nô tỳ của công tử, lẽ nào lại dám giận dỗi trước mặt chủ nhân sao? Dù sao thì cũng chỉ có ba tháng, nếu Diêu Quang có chỗ nào làm không tốt, kính xin công tử rộng lòng lượng thứ. Canh bạc này, bất luận ra sao cũng cần phải được thực hiện. Bằng không, công tử có thể phủi áo bỏ đi, Diêu Quang mang cái tiếng là hủy bỏ bội ước, làm sao có chỗ đứng ở Khúc Phụ được?

Thúc Tôn Diêu Quang chậm rãi nói xong, đứng dậy khỏi ghế trịnh trọng thi lễ với hắn:

- Cho nên, mong công tử chiếu cố giúp đỡ Diêu Quang được toại nguyện.

Lỗ Quái cư, bởi vì tối này Quý Tôn Tư mở tiệc chiêu đãi bằng hữu binh gia, cho nên Lỗ Quái cư không đóng cửa theo thời gian như lệ thường, lúc Khánh Kỵ đi xe tới, Lỗ Quái cư vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt lạ thường. Người của Nhã Uyển thông báo cho Quý Tôn Tư, Quý Tôn Tư thông báo cho bằng hữu thân thiết, những người này tới đây cũng là muốn xem bộ dạng Thúc Tôn Diêu Quang quỳ gối làm nô tỳ như thế nào.

Anh Đào vén mành lên, đặt ván giậm xuống, cung kính nói:

- Công tử!

Khánh Kỵ khom người đi từ trong xe ra, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, sau đó quay người lại, cười thân mật:

- Thúc Tôn tiểu… khụ, Diêu Quang, ra đây đi.

Một người nữa chậm rãi bước ra khỏi xe, khẽ khom gối bước xuống xe. Khánh Kỵ đứng cạnh bàn giậm, trông cứ như là phu xe của nàng vậy. Anh Đào nhìn Khánh Kỵ mà không nhịn nổi cười, Khánh Kỵ nhìn nàng, cũng chỉ biết gượng cười, bên cạnh có một thị tỳ tuyệt sắc không thể sai khiến, chỉ nhìn được mà không thể dùng được, thực sự là phiền phức lớn.

Kỳ thực hắn cũng mơ hồ đoán ra dụng tâm của Thúc Tôn Ngọc cứ khăng khăng muốn nhi nữ thực hiện giao ước của cuộc đánh cược. Nếu như thua mà không chịu thực hiện giao ước, như vậy không chỉ gây bất lợi cho thanh danh của nhi nữ, mà còn liên lụy đến cả trọng thần nắm giữ đại quyền ngoại giao của nước Lỗ như hắn. Ở thời đại này, con người ta vẫn rất coi trọng tín nghĩa.

Đại hiền quân tử Quý Trát của nước Ngô năm đó đi sứ các nước, quốc vương Từ quốc rất thích bội kiếm của hắn, nhưng bội kiếm khi xuất sứ là một kiểu lễ tiết, lúc đó không thể gỡ kiếm dâng tặng. Trên bàn rượu Quý Trát hứa hẹn với quốc vương rằng đợi khi hồi quốc nhất định sẽ tặng kiếm cho ông ta. Khi Quý Trát hồi quốc, quốc vương Từ quốc đã chết bệnh, thế nhưng Quý Trát vẫn nhất quyết đi tới Từ quốc, đặt kiếm trên mộ phần của quốc vương Từ quốc để thực hiện lời hứa, được người trong thiên hạ ca tụng về mỹ đức của ông. Cho nên, tuy chỉ là một cuộc thi tài vui chơi của đám công tử, Thúc Tôn Ngọc cũng không vì vậy mà chịu để mang tiếng bất tín.

Đồng thời, lão cáo già này hẳn là còn có một mục đích khác, chính là thừa cơ găm một cái đinh bên cạnh mình. Chỉ cần cho nhi nữ luôn đi theo Khánh Kỵ mọi lúc mọi nơi, đương nhiên hắn có thể nắm được nhất cử nhất động của Khánh Kỵ. Chuyện tốt như vậy, tội gì không làm? Mấy câu của Thành Bích phu nhân kia chẳng qua chỉ là trêu ghẹo Khánh Kỵ mà thôi, Thúc Tôn Diêu Quang là ai cơ chứ? Đường đường là một nhi nữ của đại tư không nước Lỗ, có ai lại dám thật lòng bảo con mình đi làm thị tỳ cho người ta sai khiến? Về việc mạo muội xâm phạm nàng thì lại càng không có khả năng, Thúc Tôn Ngọc còn phải lo lắng gì nữa?

Đối với người khác mà nói thì đây là sự hưởng thụ ngọt ngào, nhưng với Khánh Kỵ lại là sự cực khổ. Đây đâu phải là một thị tỳ chứ, mà là một bà cô chính hiệu! Thường ngày Khánh Kỵ ra khỏi nhà, ở trong xe muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, thậm chí trồng cây chuối trong xe cũng chẳng ai quản cả.

Giờ thì hay rồi, Thúc Tôn tiểu thư ngồi chễm trệ ở trong, tuy vóc dáng trang phục đẹp mê người, song Khánh Kỵ vì để giữ dáng vẻ quân tử trước mặt nàng, nên ngồi rất ngay ngắn, trước đây nằm ngang duỗi dọc quen rồi, bây giờ phải duỗi thẳng lưng ngồi suốt nửa canh giờ nên vai lưng đau buốt. Ài! Người ngoài tưởng hắn diễm phúc bất tận, trên thực tế thì khổ không kể xiết. Như vậy cũng thôi đi cho rồi, đứng trước mặt người khác còn phải giả vờ mang bộ mặt ta đây là trang hảo hán, đúng là nỗi khổ của mình chỉ mình mình biết!

- Khánh Kỵ công tử đến rồi!

Thường Tam công tử hớt hơ hớt hải bổ nhào lên trên lầu, vung hai tay ra hưng phấn kêu to, lầu hai đang uống rượu, đố nhau, tán phét, ôm eo trêu chọc vũ kỹ, bỗng chốc ngừng hết cả lại, quang cảnh bất động trong năm giây, sau đó mồm năm miệng mười hỏi han tứ phía:

- Thúc Tôn Diêu Quang đến rồi sao?

- Hừ!

Khánh Kỵ nghe rõ ràng một tiếng ‘hừ’ lạnh phía sau lưng, hắn miễn cưỡng cười, trong lòng hắn biết rất rõ mục đích thật sự của đám công tử kia trong buổi yến tiệc ngày hôm nay. Hắn đi lên trên lầu, đứng ở đầu bậc thang, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào hắn, một tiếng thở nhẹ cất lên, chỉ nhìn thấy Thúc Tôn Diêu Quang búi tóc kiểu nha đầu, một chiếc áo với ống tay áo xanh nhạt của nô tỳ, nhẹ nhàng thanh tú đi lên lầu, đứng bên cạnh Khánh Kỵ.

Đám công tử nhìn bọn họ, trong ánh mắt đều là sự hưng phấn, hiếu kỳ, còn có cả đắc ý ranh mãnh. Trong đám người chỉ có duy nhất một người mang vẻ mặt rầu rĩ đó chính là Tôn Ngao, thực sự là hắn đã báo thù Thúc Tôn Diêu Quang thành công, nhưng kết cục này thì chẳng khiến hắn vui vẻ chút nào cả, khi ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang đập vào hai mắt của hắn, Tôn Ngao chỉ còn biết xấu hổ cúi đầu.

Hắn cũng biết, hôm nay mọi người đến đây cũng chỉ là để xem Thúc Tôn Diêu Quang nén giận ra sao, muối mày muối mặt làm một thị tỳ, tất cả những thứ đó đều do hắn mà ra cả.

Khánh Kỵ ngồi xuống, Thúc Tôn Diêu Quang cũng ngồi xuống bên cạnh, bày chén, rót rượu, gắp thức ăn cho hắn trước mặt tất cả mọi người, trên mặt lúc nào cũng không ngớt nở nụ cười dịu dàng, khi làm xong hết những việc đó, hai tay nàng đặt lên đầu gối, nói một tiếng nhỏ nhẹ:

- Mời công tử dùng bữa.

Thoạt nhìn dường như Thúc Tôn Diêu Quang đã trở thành một con người khác vậy, nhu thuận ngượng ngùng, so với bộ dạng hồi trước giả nam lên lầu, kiêu ngạo ương ngạnh thì cứ như là hai con người vậy, con ngươi của đám người Quý Tôn Tư như muốn rụng xuống, bọn họ cứ ngỡ rằng Thúc Tôn Diêu Quang sẽ không tự nguyện, sẽ vừa ngượng vừa giận, thậm chí la lối om sòm hoặc khóc lóc, thế mà…

Hứng thú đang dâng trào của mọi người bỗng chốc tụt xuống, bỗng nhiên họ cảm thấy rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán, buổi yến tiệc hôm nay hoàn toàn không đạt được mục đích như mong muốn. Chẳng ai chịu nhìn một Thúc Tôn Diêu Quang cam tâm tình nguyện, tươi cười dịu dàng vui vẻ hầu hạ một nam nhân, thứ họ muốn xem là những lời lăng nhục của nàng, sự phẫn nộ của nàng, sự không cam tâm của nàng cơ!

- Ài!

Mọi người chán ngán nâng chén, sau đó cảm giác bữu rượu tối nay thật sự là nhạt nhẽo tẻ nhạt, còn Khánh Kỵ, cũng cảm thấy rất gượng gạo, rất vô vị, Thúc Tôn Diêu Quang hầu hạ săn sóc cho hắn chu đáo như thế, chỉ là để đáp trả lại đám công tử kia theo một cách khác thường mà thôi. Buổi yến tiệc đêm nay, người duy nhất cảm thấy hả hê thật sự, cũng chỉ có mình nàng.
Bình Luận (0)
Comment