*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai xe đi ngang qua nhau, trong đầu tựa hồ vẫn còn thoáng hiện dung mạo kinh diễm mỹ lệ của nàng. Không ngờ Lỗ quốc cũng có mỹ nhân sắc nước hương trời như thế này! Úc Bình Nhiên trộm thở dài một tiếng, trở về với thực tại. Bên cạnh còn có một nam tử thần sắc nhanh nhẹn dũng mãnh, Úc Bình Nhiên quay đầu sang nói :
- Hôm nay, sẽ đề cập đến chuyện trọng yếu mà đại vương phái ta đi can thiệp. Sáng mai, ta phải đi gặp Thúc Tôn Ngọc, bắt hắn phải giao nộp nhân viên dịch quán Ngô quốc mà Lỗ quốc đang bắt giữ ra, còn ngươi..., Khánh Kỵ vừa xuất thành hôm nay thì hãy nhằm vào hắn cho ta!
Nam tử kia ánh mắt chợt lóe, trên mặt xẹt qua một mảnh sát khí:
- Nô tài hiểu rõ, chúng ta bị tập kích tại Lỗ quốc, tuyệt đối không được để hắn chạy về Vệ quốc. Vô luận thế nào, nô tài cũng sẽ khiến hắn phải chết trên Lỗ quốc, cho hắn biết tay!
Khánh Kỵ không ngờ rằng Úc Bình Nhiên, một con cá lọt lưới, sau khi gặp nạn như vậy mà vẫn còn dám đến Khúc Phụ để khẩu chiến với Tam Hoàn. Ép hắn đi thì không nói làm gì, nhưng trong tình hình nhân mã hộ tống bị tổn thất nghiêm trọng như vậy mà còn dám chơi trò “gậy ông đập lưng ông”, mang ý đồ tập kích hắn. Chỉ có điều, hắn không hề trở về Vệ quốc, Úc Bình Nhiên tuy rằng cơ trí, cũng không thể nào ngờ được Tam Hoàn Lỗ quốc trước nay luôn bất hòa với nhau thì nay lại phối hợp vô cùng ăn ý. Khánh Kỵ phái người đi ám sát Úc Bình Nhiên, ám sát nhầm tên phó sứ, lần này Úc Bình Nhiên trả đũa ám sát lại hắn, cho dù có thành công, cũng chắc chắn rơi vào kết cục ám sát nhầm kẻ khác mà thôi.
Tổng cộng có hơn hai trăm người quay về Vệ quốc, do Lương Hổ Tử và Đông Cẩu dẫn đầu, A Cừu cũng đi cùng theo đội. Trong số những người biết được Khánh Kỵ vẫn chưa quay về Vệ quốc, chỉ có vài nhân vật như thế này mà thôi. Suốt đường đi kẻ thế thân ngồi trong xe đơn giản là không để cho người ngoài thấy mặt, đám thủ hạ cũng chẳng có ý đi thăm dò công tử, lại được đám Lương Hổ Tử che giấu, cho nên cũng có thể che giấu được.
Để giữ bí mật, hành động lần này của Khánh Kỵ đã giấu tất cả những người có thể giấu, trong những người Lỗ ngoài Tam Hoàn và ba người Lương Hổ Tử ra, cũng chỉ có Thúc Tôn Diêu Quang mới biết được hướng đi thật của hắn. Thúc Tôn Diêu Quang đúng là nghĩa nặng tình sâu, lúc hắn ra đi có phần quyến luyến, cũng may nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tuy rằng nhi nữ mê tình, nhưng khi biết nam nhân đi làm chuyện đại sự, cũng đành ngậm ngùi mà ủng hộ, không được trói buộc tâm tư của hắn, chỉ còn biết nước mắt lưng tròng tiễn hắn ra đi.
Đi cùng Khánh Kỵ tới Phí thành còn có Anh Đào và mấy tên đạo tặc chiêu hàng từ chỗ Triển Chích tới, tổng cộng chưa đến mười người. Những người này đại đa số là người bản địa Lỗ quốc, khi đến Phí thành sẽ không dễ để bị người trong vùng chú ý. Hơn nữa bọn họ vào Nam ra Bắc, hiểu rộng biết nhiều, đặc biệt am hiểu việc trốn tránh ẩn nấp, trong lúc cần phải che giấu tai mắt của người khác như lúc này thì đúng là những nhân thủ đắc lực nhất.
Về phần sáu vũ kỹ Mặc Ly, Tiểu Nhã, Khánh Kỵ đã phái họ đi nơi khác. Trước khác nay khác, bí mật lúc trước, bây giờ đã không còn sợ bị họ tiết lộ ra ngoài, hơn nữa lúc này Khánh Kỵ còn mong sao cho họ tiết lộ ra ngoài. Nếu như tin tức Khánh Kỵ tập kích Mạnh Tôn phủ được truyền ra ngoài, như vậy chính là màn sương mù tốt nhất, càng che đậy mối quan hệ đồng minh của họ dễ dàng hơn.
Ai ngờ rằng sáu vũ kỹ này từ lâu đã trở thành chim sợ cành cong, cái miệng có nạy cũng không chịu mở ra, làm sao dám rêu rao tin đồn về hắn. Mấy ngày nay giữ sáu nữ tử kia trong phủ, Khánh Kỵ tự cảm thấy có lỗi, có khi lại động tâm, trong hậu trạch có sáu mỹ nhân mời mọc khêu gợi, thế nhưng hắn cũng không để cho họ hầu hạ. Khánh Kỵ khẳng khái vô tư, không biết rằng hắn càng xa cách thì sáu thiếu nữ kia lại càng lo sợ, cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, không biết bao giờ thì vị công tử Khánh Kỵ này mới đổi ý, đè các nàng ra mà... (không dám nói đâu, hihi). (biên: ta nói, nguyên tác là ‘làm thịt’
)
Giờ đây khó khăn lắm mới được ra ngoài, bọn họ ai về phòng nấy lấy tiền tích cóp, quần áo, cũng không dám thăm dò người khác xem tình hình Khúc Phụ hiện giờ như thế nào, sợ rằng Khánh Kỵ lại ngầm đặt người theo dõi bọn họ, nhìn thấy họ không chịu an phận sẽ lập tức lấy mạng.
Sáu nàng làm một cuộc nghị luận nhanh, tỷ một câu, muội một lời, thương nghị nửa ngày, Dịch Niểu ưỡn ngực một cái rồi nói:
- Chúng ta chạy càng xa thì càng an toàn, chúng tỷ muội nếu chưa có nơi nào để đi, thì chi bằng đến quê hương Hội Kê của ta đi, chúng ta đi tới Việt quốc, như vậy có thể tránh xa được hắn, cả đời này không phải nhìn thấy Khánh Kỵ công tử kia nữa.
Chúng nữ tử không có ý kiến, nghe vậy thì cho là phải, lập tức đi thuê hai cỗ xe bò, gấp gáp chạy ra khỏi thành. Đi tới Việt quốc để "Cả đời này không phải nhìn thấy Khánh Kỵ công tử kia nữa".
Xe ngựa của Thành Bích phu nhân vào trong cửa phủ, xuống xe ngựa, khoan thai đi thẳng tới hoa viên cách tiền viện không xa, nỗi lòng của Thành Bích phu nhân rối loạn mơ hồ, đối với Khánh Kỵ, tâm tư của nàng rất phức tạp, có thể nói rằng vừa yêu vừa hận.
Nói yêu, là vì Khánh Kỵ có tướng mạo anh tuấn, thân phận cao quý, có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với mọi phụ nữ. Trải qua lần hiểu lầm ở Lỗ Quái cư, tâm tư bị trói chặt của Thành Bích phu nhân bỗng nhiên bị hắn mở ra một khe hở. Nàng rất sợ phải nghĩ tới chuyện tình cảm, vốn dĩ vẫn luôn có một cảm giác chán ghét khinh miệt đối với đàn ông tự trong đáy lòng, không thể kìm nén được. Bây giờ tâm tư vừa động, lúc xuân khuê tịch mịch làm sao ngăn cấm không nghĩ tới chuyện đó được, những hoài niệm đẹp đó làm sao có thể không lay động tâm trí của nàng. Cho dù với lý trí và sự minh mẫn của nàng, rõ ràng biết rằng người như Khánh Kỵ là không thể đụng vào được, nhưng một sợi tơ tình vẫn lặng lẽ bò vào trong đầu nàng.
Nói hận, nàng làm ăn vốn dĩ luôn dùng mánh khóe rất cao minh, lại cộng thêm trời sinh đoan chính, nam nhân một khi nhìn thấy nàng thì thần hồn điên đảo, nàng xuất mã làm ăn trước nay đều chiếm tiện nghi với người khác, còn chưa có ai dám lấy cái gì từ chỗ của nàng. Chỉ duy có Khánh Kỵ nhân lúc người ta gặp khó khăn, từ trong tay nàng cưỡng ép đòi chia cho hắn kinh doanh muối ở Vệ quốc, Tấn quốc 2 nước, trong chốc lát làm giảm đi rất nhiều thu nhập, trong lòng nàng có đôi chút hờn giận.
Còn nữa, mỹ nhân không hề không thích được nam nhân hâm mộ, đặc biệt là nam nhân có thân phận, có địa vị, tuổi trẻ anh tuấn, cho dù nàng không tiếp nhận, nhưng cũng thích hưởng thụ cái cảm giác hư vinh này. Nhưng nàng, một người cao ngạo tự phụ, lại thêm mỹ mạo và sự giàu có, dù là có tình ý với nam nhân kia, cũng sẽ vẫn không chấp nhận để mất đi tôn nghiêm thể diện của mình, bị bức ép đến cùng như vậy. Bây giờ Quý Tôn Ý Như nói đã quá rõ ràng rồi, chính là muốn nàng tận dụng vẻ đẹp chết người của mình đi mê hoặc Khánh Kỵ, khiến hắn đứng về phe Quý Thị. Nàng dẫu gì cũng là danh môn phu nhân thân phận cao quý, Quý Tôn Ý Như coi nàng như một loại hàng hóa tầm thường đê tiện, cơn thịnh nộ không dám hướng vào Quý Thị, đành phải trút vào Khánh Kỵ thôi.
Thành Bích phu nhân cắm đầu đi đến trước đại sảnh, trước mặt là hơn mười đại hán đứng tại hành lang đại sảnh, bọn họ đều là đám hạ nhân, thị vệ đợi lệnh truyền tới, Thành Bích phu nhân cũng không nhìn kỹ, bèn đi vọt qua không màng tới ai hết, tâm trí của nàng sớm đã bị chiếm cứ hết bởi Khánh Kỵ đang ngồi trong phòng kia rồi.
Vừa bước vào trong phòng, Thành Bích phu nhân đã đưa mắt lướt nhìn một lượt, bốn góc tường có bốn thị nữ đang đứng, ngồi ngay ngắn trước bàn là một đại hán uy phong lẫm liệt, tráng kiện tuấn tú, Thành Bích phu nhân khẽ giật mình, kinh ngạc kêu lên:
- Dương Hổ đại nhân?
Dương Hổ mỉm cười đứng dậy, hướng nàng thi lễ:
- Dương Hổ xin chào Thành Bích phu nhân.
- A!
Thành Bích định thần lại, hai con ngươi nhanh chóng lóe lên, vẫn không nhìn thấy cái tên chơi bời khôi ngô tuấn tú kia, liền cười ha ha nói :
- Dương Hổ đại nhân, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới phủ ta thế này?
Dương Hổ mỉm cười nói:
- Chúc mừng phu nhân, cuộc đua thuyền giành thắng lợi tưng bừng, rồi còn được quyền kinh doanh độc nhất muối ăn trong 3 năm, sau này sẽ tiền vào như nước a.
- Đâu có, đâu có.
Thành Bích phu nhân vội vàng chỉnh áo hành lễ, nàng không dám ra vẻ trước mặt tên gia nô này. Dương Hổ lại nói:
- Tại hạ trước nay hành sự luôn đi thẳng vào vấn đề, có lời này tại hạ xin được nói thẳng, tại hạ có một tòng đệ, tên là Dương Bân. Ai, tuy đã thành niên nhưng vẫn chưa thành người, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, thân là huynh trưởng, Dương Hổ luôn buồn phiền về nó. Gần đây hay tin Thành Bích phu nhân sắp đi Phí thành, xây dựng một kho chứa muối ở đó, vận chuyển kinh doanh muối ăn, Dương Hổ muốn gửi gắm tòng đệ chưa thành tài này cho phu nhân, xin phu nhân coi sóc cho nó, thêm một phần ăn cho nó, Dương Hổ vô cùng cảm kích.
Thành Bích phu nhân khẽ lay động, thầm nghĩ:
- Tòng đệ chó má gì chứ, tên Dương Bân, chắc chắn là tiểu tử Khánh Kỵ kia rồi, thật không ngờ trước mặt của ta mà còn dám đóng kịch.
Nhưng khi nàng đảo mắt nhìn quanh, trông thấy bốn góc tường đang là bốn thị nữ, mới hiểu được sự cẩn trọng của Dương Hổ, trong lòng cũng thận trọng hơn:
- Dương Hổ đại nhân có bổn sự như vậy, muốn an bài cho tòng đệ một chỗ làm ăn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bây giờ lại nhờ vả Thành Bích, vậy là đã đề cao bản phu nhân rồi, haha, nếu đã là tòng đệ của Dương Hổ đại nhân, vậy thì đại nhân cứ yên tâm, Thành Bích nhất định sẽ để ý đến hắn.
Dương Hổ mỉm cười, một câu hai nghĩa nói:
- Được vậy thì tốt quá, vậy Dương Hổ sẽ giao nó cho phu nhân. Dương Hổ vốn là gia nô của chấp chính đại nhân, tòng đệ của ta cũng sẽ là gia nô, từ nay về sau, giao phó cho phu nhân tức là đã trở thành gia nô trong phủ của phu nhân, phu nhân không cần phải nể mặt Dương Hổ, ra roi sai sử, không cần khách khí.
Thành Bích phu nhân biết rõ câu nói này của hắn là để nhắc nhở mình không được vì người kia là Khánh Kỵ mà có ánh mắt khác với hắn trước mặt người ngoài, tránh cho việc rơi vào tầm ngắm nghi ngờ của kẻ khác. Không biết tại làm sao, bỗng nhiên nàng cười càng tươi hơn, càng thêm sáng rỡ, lập tức thản nhiên nói:
- Dương Hổ đại nhân khách khí rồi, Thành Bích biết phải làm thế nào mà.
Thành Bích cười vừa tươi tắn vừa mê người, đôi mắt đong đưa, sóng mắt lưu chuyển, trong mắt là ý cười rực rỡ, giống như là mật ngọt rót vào trong lòng người khác, dù là Dương Hổ đã qua cái tuổi bất hoặc chi niên (khoảng chừng 40 tuổi), trước nay cũng không háo nữ sắc, cũng không tránh khỏi tâm hồn xao động. Hắn vội vàng thu lại tơ tưởng, khẽ nhíu mày xuống đôi chút, trầm giọng nói:
- Được vậy thì tốt quá, Dương Bân, mau đến bái kiến Thành Bích phu nhân.
Dưới hành lang lập tức có một trận tiếng bước chân hữu lực vang tới, theo đó là một nam tử từ cửa bước vào, chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:
- Dương Bân bái kiến Thành Bích phu nhân.
Nghe thanh âm của hắn, Thành Bích đã biết đúng là Khánh Kỵ rồi, giờ đây khi hắn đã bước vào phòng, Thành Bích phu nhân khẽ nheo mắt lại, đảo mắt nhìn về phía hắn. Chỉ thấy hắn đang mặc một chiếc cát bào ống nhỏ, phía dưới vận quần ngắn, bên hông thắt một chiếc thắt lưng bằng vải, đúng là trang phục của gia nô.
Đầu của hắn hơi cúi xuống, môi gắn một chòm râu, đôi mắt chỉ hơi ngước lên nhìn nàng, rồi giả bộ cung kính cúi đầu xuống.
Trong đôi mắt của Thành Bích phu nhân hiện lên một vòng dị sắc, trông thấy bộ dạng, thần thái của Khánh Kỵ như vậy, trong lòng nàng rất khoái ý, dường như lộ ra một tia ác ý vậy, liền đi tới dáng điệu thướt tha, mỉm cười duyên dáng nói:
- Ngươi chính là tòng đệ của Dương Hổ đại nhân sao?
- Chính là tại hạ!
Khánh Kỵ mỉm cười hơi khom lưng xuống.
- Ồ, quả nhiên cũng có vài phần tướng mạo giống Dương Hổ đại nhân, vạm vỡ khôi ngô, thân hình cao lớn.
Thành Bích phu nhân chế nhạo cười nói, đi đến trước mặt hắn, đã ngăn Dương Hổ và 4 thị tỳ kia ở phía sau.
Khánh Kỵ tay áo lắc lắc, mùi hương cỏ xanh phả vào mặt, thẳng thấm vào tim gan. Thành Bích phu nhân đã đứng trước mặt, hắn không khỏi bất giác nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Thành Bích phu nhân cười tinh ý như thể một tiểu hồ ly vừa mới trộm được hai con gà, đắc ý hấp háy mắt, hàng lông mày cong cong, môi hồng gợi cảm, hơi thở như hương lan, thanh âm nhẹ nhàng như làn gió thoảng:
- Công tử tự nguyện làm nô, hihi, chớ trách người ta lấy công tử làm trò tiêu khiển.
Khánh Kỵ nhịn không nổi liếc mắt thầm nghĩ: "Hôm qua còn chàng chàng thiếp thiếp, tôn kính như khách, trong nháy mắt đã thành thế này rồi, nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn cả gấp sách, không biết rằng mình đã đắc tội gì với nàng."
Ai mà biết được, nữ nhân trở mặt, nếu mà cần một cái lí do, thì đó đã không phải là nữ nhân. Về phần không hiểu vì sao lại giận cá mà đi chém thớt, vậy cứ coi đó như là một đặc điểm độc nhất vô nhị của nữ nhân đi.