Đại Tranh Chi Thế

Chương 214

Hắn lại chớp mắt hỏi tiếp:

- Lần này, ta thuận đường mang về mười xe muối, sau này, loại muối biển trắng như tuyết, chất lượng thượng đẳng này sẽ còn được đưa tới cuồn cuộn không dứt, ta bảo ngươi đi thăm dò, việc bán muối này ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?

Kinh Lâm chắp tay thưa:

- Công tử yên tâm, thủ hạ đã chuẩn bị đầy đủ, hai nước Vệ, Tấn đều đã thăm dò kĩ càng rồi. Do công tử có chí phục quốc, chúng ta vài ngày nữa xuất binh, kinh thương chỉ là tức thời thôi, vậy nên sau khi thuộc hạ tính toán, cho rằng nếu phải bán hàng tại khắp các thành trấn , không bằng liên hệ với thương nhân, bỏ chút ít lợi ích, do họ buôn bán lẻ, hiện tại đã liên hệ với nhiều thương nhân rồi, chỉ chờ hàng muối đến, là lập tức áp tải đến đó.

Khánh Kỵ kêu một tiếng rõ to

- Được lắm

Rồi quay mình vỗ vỗ bả vai của Kinh Lâm, lại quay sang Hổ Tử nói:

- Hai ngươi quản lí quân chính, tập luyện binh mã, cố gắng chuẩn bị tốt, qua hai ngày tơi, ta đi Đế Khâu, tranh thủ sự đồng ý của Vệ Hầu và Vệ phu nhân, chiêu mộ thêm binh mã, tháng ba sang năm, lại khởi binh đáng nước Ngô.

Lương Hổ Tử và Kinh Lâm tinh thần phấn chấn, đồng thanh chắp tay thưa

- Tuân mệnh

Cung điện nước Vệ rường cột chạm trỗ, mang một vẻ đẹp cổ vận, kiến trúc trong vườn cây được sắp xếp cẩn thận dựa vào sinh thái nguyên thủy, vết tích của các nhân công điêu khắc không hiện rõ lên. Hồ bơi, vườn hoa, đường đi, vườn cây, tất cả đều hiện lên đầy vẻ hoang dại, vui tai vui mắt.

Phía hai bên cung điện, vườn cây thấp thoáng, ẩn hiển, người vào ra rất nhiều, trong đó có thị vệ trong cung, lại có thị vệ đại phu ngoài cung, không kể trong ngoài, nhìn y phục thì biết là người có chức quan, phía trên cổng cung điện có treo một tấm bảng đen đề ba chữ: Nguyệt Hoa Cung

Vệ phu nhân Nam Tử ngồi chính giữa phía sau ngọc án, cổ thẳng đứng, hai hàng chân mày liễu. Một đôi mắt phụng chứa đựng vẻ tà khí. Cái miệng dễ thương cứ nhép nhép liên hồi bỗng nhiên dắt nhẹ lên trên, kéo ra một sợi dây biểu lộ thần khí cười mà không cười.

Phía dưới thềm có các quan viên thần sắc nghiêm nghị, hơi thở nhẹ nhàng đang ngồi trên hai chiếc thảm, cố gắng không gây ra tiếng động khiến người khác chú ý. Vệ Hầu thì ra chính phu nhân là Thích phu nhân, nhưng nàng bị thất sủng, hiện tại chính phu nhân của Vệ Hầu là Nam Tử phu nhân. Nam Tử phu nhân mặc dầu còn trẻ, nhưng là người mưu mô thủ đoạn, đến nước Vệ không bao lâu, nhưng đã tạo thế chân kiềng, đầu tiên nắm giữ dân chính, sau đó nắm quân quyền, từng bước thu nạp những tên du thủ du thực, hay quyền lực của những đại công khanh không phục chính nghiệp Vệ Hầu giao phó. Việc mua bán quan chức trong ngoài triều, hắn đều không quan tâm, hôm nay là lần đầu triệu tập nhiều người như vậy đến bàn chuyện triều chính, thử hỏi ai mà không thấp thỏm lo âu.

Nam Tử phu nhân hai mắt chớp nhẹ. Đưa ngón tay thon dài, đẹp đẽ ra hiệu, từ trên án thượng cầm một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng đưa ra ngay trước mặt, hai hàng chân mày xao động nhẹ, nghiêm nghị quan sát. Bọn lính hầu phía sau nhất từ đầu đến cuối ngồi yên như núi, không hề nhúc nhích.

hắn mặc bộ y phục màu xanh thẫm, cổ áo và tay áo được thêu thùa hoa văn đính vàng, ngay eo mang một dây thắt lưng thêu ngọc, mái tóc đen tuyền bóng loáng được bới lên cao, một cây trâm ngọc trắng tinh không chạm trổ hoa văn được cài lên trên búi tóc đen tuyền kia. Bờ vai giống như được gọt thành, tấm lưng dài, trắng mút, cử chỉ tao nhã, đôi mắt đẹp khi lấp lánh giống như thanh vân che nguyệt, dung mạo rất đẹp. Hai mắt liếc nhanh nhìn phút chốc, Nam Tử cầm bút chấm nhẹ vài nét trên tấm thẻ trúc, sau đó tay phải vén lấy tay áo bên trái, rồi gác bút lông trở về nghiên bút, mày ngài dao động một lát, lạnh nhạt đưa mắt nhìn xuống đám quân thần., tương giao mà nói

- Vài năm trở lại đây sản lượng tơ tằm, dệt lụa giảm xuống hằng năm. Càng ngày càng ít, nước Vệ chúng ta cho dù không phải là quốc thái dân an,nhưng cũng không xảy ra chiến loạn, lại không có thiên tai dịch bệnh gì xảy ra, cũng chưa từng có ai tấu trình cho ta nguyên nhân, ai nói cho quả nhân biết, nguyên nhân từ đâu?

Vợ Châu Thiên Tử, xưng Vương Hậu, phương nam mạo xưng Vương địa Sở Vương, Việt Vương, Ngô Vương, thê tử cũng xưng Vương Hậu. các nước chư hầu tuyệt nhiên không chịu tôn sùng Châu Thiên Tử là cung chủ. Vợ của An Lễ Chất, Bang Quân, vua xưng là phu nhân, phu nhân tự xưng là tiểu đồng, quốc nhân xưng là quân phu nhân, chẳng qua cũng là tự xưng là phu nhân đi cùng quân chủ, trước mắt hạ thần tự xưng là quả nhân, đó là truyền thống của nước Vệ.

Chúng quan viên chỉ biết nhìn nhau, đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, cuối cùng mới có một vị đại phu chức vụ tương đối cao từ phía sau án thượng bước ra, bước đến đứng trước điện, chắp tay kính cẩn thưa

- Khởi bẩm quân phu nhân, thần tận trung báo quốc, không dám tắc trách. Vài năm trở lại, sản lượng hàng tơ lụa, dệt may, thêu thùa giảm xuống, chắc hẳn nguyên nhân là do lợi ích mà giới kinh doanh trong nước ham muốn, lực lượng thanh niên lao động trong nước đa phần đã ra nước ngoài kinh thương, không chịu được khổ cực làm việc trên đồng ruộng, do đó sản lượng hàng năm liên tục suy giảm.

Thủ lĩnh Tự Nhân Thiệu bước ra, nói tiếp

- Lữ đại phu nói là, Quân phu nhân, hơn một năm nay, tên người nước Ngô Khánh Kỵ chiêu binh mãi mã tại Ngải thành, đã kiến công lập nghiệp, vợ con được hưởng đặc quyền khi đến đây đã thu hút, mê hoặc, khiến cho nhiều thanh niên trai tráng không chịu an tâm làm nông nghiệp, bỏ đến Ngải thành sung quân, đó cũng là một nguyên nhân…

- Nói bậy…

Nam Tử phu nhân phất tay áo, phát ra âm thanh phần phật, thẻ tre trên án thượng rơi xuống, Lữ đại phu kinh hoảng thối lui hai bước, vệ Nhân, Tự Nhân Thiệu vội quỳ xuống, đưa tay trước trán, run sợ nói

- Quân phu nhân tha tội!

- Quả nhân sớm biết, trên phố có người xuất bán các loại hàng tơ lụa, đồ trang trí, hàng dệt với phẩm chất thượng đẳng,những sản phẩm này tại sao lại được bán ở những nơi tầm thường đó được, ngươi nói đi.

Nam Tử nhỏm dậy, lạnh nhạt quát lớn, khoa tay chỉ, lộ ra chiếc móng tay dài hướng xuống dưới, cái móng tay dài được nuôi dưỡng từ lâu như chực đâm vào mũi của Tự Nhân đang quỳ cách đó vài trượng, Tự Nhân trong lòng run sợ, thân hình cúi xuống đất.

Lữ đại phu hoảng sợ lại lui một bước, trong điện một hồi yên ắng, không ai dám lên tiếng. từng cặp mắt run sợ hướng về người phụ nữ diễm lệ tuổi hai mươi chín đang ngồi trên án thượng.

Nam Tử hướng đôi mắt sắc lạnh, với hai con ngươi lạnh toát nhìn xuống đám quan thần trong ngoài ngu dốt, cái môi đẹp đẽ nhẹ nhẹ lấp liếm, miệng hơi nhếch lên, gọi lớn

- Điển Ti, Điển, Nhiễm Nhân, Lư Sư, Vũ Nhân, Chưởng Cát, Chưởng Nhiễm Thảo.. tất cả đứng dậy cho Quả nhân.

Điển Ti, Điển…đều là những tên quan hầu phụ trách việc sản xuất, chế tạo, và trưng thu các loại nguyên vật liệu như tơ tằm, vải đay, ấn loát, thuốc nhuộm…, tùy theo tên gọi của Nam Tử phu nhân, một đoàn người bước ra, tới đại điện quỳ xuống.

Điển Ti Thành đại phu, ngươi nói

Nam Tử phu nhân nghiêm giọng nói

- Nói thật cho ta nghe, nếu nữa lời giả giối, nghiêm trị không tha.

Thành đại phu quỳ dưới nền toàn thân run rẩy, mồ hôi thấm đầy ra mặt của Đậu Đại, đứng đó nữa nữa ngày cũng không nói ra một lời.

Nam Tử phu nhân ném ánh nhìn về phía y, cười nhạt nói

- Đồ vô dụng

Phía dưới cằm của hắn nhẹ nhàng giương lên, lướt mắt nhìn qua nhưng quan sử đang quỳ dưới điện, nghiêm nghị nói

- Những thứ này, từ gieo trồng, thu hoạch, chế tạo, ấn loát, trưng thu, đều khéo kín, chỉ có các ngươi, nếu các ngươi thông đồng với nhau, nếu các ngươi không lừa đảo, thì làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?

Quân thần hoảng sợ không dám nói, Nam Tử nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận, hắn đập mạnh tay xuống án thượng, quát lớn

- Trồng đay, dệt lụa là mạch máu kinh tế của nước Vệ ta, những sản phẩm tơ lụa thượng đẳng chỉ do nước ta chế tạo, hiện tại có kẻ tham ô, do đó sự giàu có của dân chúng, phồn thịnh của quốc gia, đều lọt vào tư túi của những kẻ này. Những tên sâu mọt, tiểu nhân như vậy, hai bên đều không dám ra mặt, các ngươi đều là những quan viên có trách nhiệm trông coi việc này, đến hôm nay, còn có thể đổ lỗi cho nhau nữa không?
Bình Luận (0)
Comment