Đại Tranh Chi Thế

Chương 27

Nghe Nhâm Nhược Tích hỏi, lão nô thủ vệ trả lời:

- Đại tiểu thư, người nọ vẫn chưa nói ra thân phận của hắn, chỉ nói lễ vật muốn tặng dù không trân quý, nhưng là vật tuyệt đối có một không hai, tiểu thư nhất định sẽ thích, còn thỉnh tiếp kiến tiểu thư.

- Vật trên đời có một không hai?

Nhâm Băng Nguyệt vừa nghe thấy nhất thời hai mắt tỏa sáng:

- Mau mau gọi hắn vào.

- Chậm đã!

Nhâm Nhược Tích hơi trầm ngâm, lạnh lùng cười nói:

- Loại người cứ thích làm ra vẻ huyền bí, gặp hắn để làm gì? Đuổi hắn đi.

Tỷ muội hai người tuy rằng ý kiến không giống nhau, nhưng mà Nhâm gia ngoại trừ gia chủ Nhâm Tử Anh, luôn luôn là do Đại tiểu thư định đoạt, lão nô vốn nên lập tức lui ra, nhưng hắn lại thi lễ, cung kính nói:

- Đại tiểu thư, người đó... còn nói thêm, hắn nói... nếu Đại tiểu thư không chịu gặp hắn, thì sẽ phải vì một trăm xe hàng hóa kia mà ngày đêm lo lắng.

Nhâm Nhược Tích nghe vậy thì cả kinh, sắc mặt Nhâm Băng Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng, tỷ muội hai người nhìn nhau, Nhâm Nhược Tích nói:

- Gọi hắn vào! - Sau đó nháy mắt với muội muội, Nhâm Băng Nguyệt hiểu ý, gật gật đầu rời khỏi nhà chính.

Một lát sau, chỉ thấy một vị hán tử cao lớn thân mặc trường bào màu đen, đầu đội nón trúc đi lên nhà trên, hai tay hắn nâng một cái tráp nho nhỏ, hiên ngang đi tới trước phòng, cất cao giọng nói:

- Nhâm tiểu thư, tại hạ có một kiện lễ vật nho nhỏ dâng tặng, mong tiểu thư vui lòng nhận cho. - Dứt lời, đá giày ra rồi bước lên phòng.

Nhâm Nhược Tích ngồi bên cạnh bàn, hai tay áo thêu đường viền hoa rủ nhẹ xuống bàn, đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nam nhân đang hơi hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một cái miệng đoan chính hé ra. Coi thấy cằm hắn không có râu, tuổi cũng không quá lớn. Lưng thẳng tắp, thân hình tuy rằng ẩn sau một bộ hắc bào, nhưng mà theo từng nhất cử nhất động của hắn, có thể thấy được thân thể hắn ẩn chứa lực lượng cường đại giống như thợ săn báo, hai tay Nhâm Nhược Tích không khỏi căng thẳng.

Ánh mắt của nàng dừng ở hai chân của hắn, khi thấy chân hắn đã bước lên trên chiếu, chân có vẻ hơi hơi căng cứng, tựa hồ như lúc nào cũng có thể nhảy vọt lên. Nhâm Nhược Tích không khỏi khe khẽ phòng bị, khóe miệng vểnh lên:

- Ngươi là ai?

Nón trúc tre hết mặt, chỉ nhìn thấy miệng, khóe miệng của hắn cũng giống nàng hơi hơi vểnh lên, thoạt nhìn thực là đáng ghét:

- Thân phận của ta ra sao, Nhâm cô nương không ngại thử đoán xem sao.

- Đáng ghét, bổn cô nương là người nhàn rỗi vô vị, có thời gian tiêu khiển với ngươi sao? Đuổi hắn ra ngoài.

Nhâm Nhược Tích vỗ bàn hét lớn, hai gia tướng đứng ở cửa lập tức vây hắn lại.

Nam tử tre nón trúc chỉ cười nhẹ nhàng, chế giễu nói:

- Đây chính là bổn ý của cô nương sao? Nếu không biết được thân phận lai lịch cùng với mục đích của ta, chỉ sợ cho dù ta có muốn đi, cô nương ngươi chưa chắc đã chịu.

- Ngươi..., - Nhâm Nhược Tích vừa tức vừa giận, nhưng người này cứ cố ý nói trúng tâm sự trong lòng nàng, nàng vốn từ trước đến giờ luôn xử sự bình tĩnh và nhất thời cũng tức giận tới mức trong lòng hỗn loạn, không biết phải xử trí thế nào với người này cho tốt.

Đúng lúc này, ngoài cửa phía bên phải truyền đến một tiếng cười 'hi hi' khe khẽ, người đội nón hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái, Nhâm Nhược Tích nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói đi, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Cái gì mà một trăm xe hàng hóa?

Người nọ cười nói:

- Cô nương không xem lễ vật của ta trước sao? Cứ để cho ta đứng mà cầm như thế này, hình như không giống đạo đãi khách.

Nhâm Nhược Tích nuốt một bụng tức cả giận:

- Đa tạ khách quý hậu lễ, Thái Thành.

Một gia tướng nghe tiếng đi lên phòng, tiếp nhận tráp từ tay người nọ, kiểm tra sơ lược, sau đó nâng lên trước mặt Nhâm Nhược Tích, nhẹ nhàng hé mở nắp hộp.

- Mời ngồi, pha trà!

Nhâm Nhược Tích nói xong, ánh mắt lướt nhìn vào trong hộp, lúc nàng nhìn thấy đồ vật trong hộp, không khỏi hơi hơi ngẩn ra. Người nọ đã nói vật ấy cũng không quý trọng, cũng lường trước được đó là vật bình thường hiếm thấy, chính là vật trong hộp nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng, nhất thời cũng nghĩ không ra đồ vật đó dùng để làm gì.

Người nọ ngông nghênh ngồi ở đối diện, trên đầu vẫn đang đội mũ trúc, Nhâm Nhược Tích vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ thấy người nọ cười khẽ nói:

- Ta đã nói rồi, thứ này cũng không phải vật gì quý giá, chỉ là vật trên đời chưa từng có, cô nương tất nhiên chưa từng thấy qua, quả nhiên...

- Đây là cái gì?

Nhâm Nhược Tích bình tĩnh lại, chung quy cũng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi, vẫn động lòng hiếu kỳ.

- Cái này gọi là bàn chải đánh răng, là một phát minh nho nhỏ của tại hạ, bàn chải đánh răng này, tên như ý nghĩa, chính là dùng để đánh răng. Cô nương lan tâm huệ chất, thông minh như băng tuyết, nghĩ rằng không cần tại hạ giải thích, vừa thấy cũng biết rằng thứ này so với dùng nhành dương liễu tiện hơn thế nào.

Nhâm Nhược Tích ánh mắt sáng lên, nhìn vật trong hộp, không khỏi gật đầu khen hay:

- Không tồi, đích xác là kỳ tư diệu tưởng, bàn chải đánh răng này của ngươi... Còn hơn cả minh châu mỹ ngọc, quả thực khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

- Ha ha, tạ ơn cô nương tán thưởng, một lời của cô nương, giống như gió xuân lướt qua mặt. Cô nương thiên sắc quốc sắc, răng như hồ tê*, tại hạ tạo ra vật này, kỳ thật cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, chính là việc quá ư bình thường.

(hồ tê: hạt bầu, màu trắng sáng lóa, hay được người ta phơi thẳng hàng ngay ngắn, nên dùng so sánh với răng)

Nhâm Nhược Tích nghe xong hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, người này nói chuyện từng chữ châu ngọc, rất nhiều từ ngữ chưa từng nghe thấy, lúc nghe được lại cảm thấy thập phần mỹ diệu. Nghe cách nói năng của hắn, lai lịch người này chắc chắn là bất phàm, nếu là du lịch bình thường, nàng thật không ngại bắt chuyện vài câu với nam tử giỏi ăn nói này, có điều hiện tại nàng đang gấp chuyện một trăm xe hàng hóa, thấy hắn cứ nói chuyện đông tây, không hề đề cập tới, trong lòng liền thiếu kiên nhẫn.

Nhâm Nhược Tích nhịn không được hỏi:

- Đồ vật này ta đã nhận rồi, không biết khách quý rốt cục là có thân phận gì, tới đây là vì cái gì, thỉnh khách quý nói rõ.

Người nọ ha hả cười nói:

- Cô nương gấp gáp như vậy, ta đây liền nói thẳng cho xong, tại hạ vô cùng hiếu kỳ, cô nương đi về hướng Tề quốc thăm người thân gặp bằng hữu, tế bái tổ tiên, không biết mang theo hơn trăm xe binh giáp lợi khí để dùng làm gì?

Nhâm Nhược Tích vừa nghe được, nhất thời kinh sợ toát mồ hôi lạnh. Nàng không chút nghĩ ngợi liền từ dưới bàn lấy ra một thành lợi kiếm (kiếm sắc), quát lên một tiếng, bàn tay mềm mại đẩy bàn ra, nhảy lên không đâm tới hắn.

"Keng" một tiếng, đao kiếm tương giao, hoa lửa văng khắp nơi. Hán tử tay không kia đương nhiên đã sớm chuẩn bị, đã dự đoán lời này vừa nói ra nàng tất nhiên sẽ phản ứng kịch liệt, khi mũi kiếm đâm tới, người đó vốn đang ngồi ngay ngắn bất động, liền giơ tay lên, không biết từ chỗ nào lấy ra một thanh đao dài cỡ một thước, lập tức đánh lên mũi kiếm của nàng.

Đao kiếm tương giao, Nhâm Nhược Tích hạ xuống đất lăn một vòng, hai tay đẩy xuống đất, thoáng cái bật lên, mũi kiếm vù vù, lại lần nữa tập kích về phía người nọ, đồng thời quát to:

- Bắt lấy hắn, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!

Nhâm Nhược Tích vốn không phải người thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng mà lần làm sinh ý lần này của nàng thực sự là rất quan trọng. Đây là biện pháp mà Nhâm thị bất đắc dĩ phải chọn dùng để trao đổi con đường sống với các quốc gia khác, tin tức một khi bị tiết lộ, đó ngay lập tức là họa sát thân.

Toàn bộ Nhâm Thị gia tộc mấy trăm miệng người, thậm chí Nhâm gia sơn trang mấy ngàn hộ chỉ sợ đều phải chết oan uổng, đối phương nếu đã biết chuyện này, thì cho dù thế nào cũng không thể để hắn còn sống ra khỏi Nhâm gia trang viện, nếu không ngay cả lấy một nắm tiền dày bịt kín miệng hắn, ai biết sau này hắn có nói ra hay không, việc này không phải sẽ treo một thanh đao nhọn trên đầu tộc nhân Nhâm Thị hay sao?

Khánh Kỵ trước tiên dùng từ ngữ khiến cho nàng thấp thỏm nóng nảy, sau đó lại đưa ra một kiện lễ vật làm tiêu tan sự chú ý của nàng, cuối cùng mới thình lình nói ra chuyện tình một trăm xe binh khí, ý đồ chính là làm cho nàng trước giận sau lại nguôi, rồi lại bất ngờ nghe thấy cơ mật, không thể vững vàng mà tự lòi đuôi. Hiện giờ thấy nàng kinh hãi như vậy, liền biết rằng mình đoán không sai, một câu này quả nhiên đã gạt được nàng lộ rõ bí mật lớn, vị Nhâm gia Đại tiểu thư này giả danh nghĩa về Tề thăm người thân, trên thực tế là buôn lậu vũ khí thôi.

Nhâm Nhược Tích ra lệnh một tiếng, cửa hông trái phải đồng loạt đẩy ra, hơn nữa cửa chính đằng trước không biết lúc nào đã vây lên một đám gia tướng, mỗi người đều như lang như hổ, tay cầm mâu dài đao ngắn, chợt xông tới hơn mười người.

Khánh Kỵ hạ mũ trúc xuống, thuận tay ném ra phía ngoài, nón trúc vẽ ra một đường cong phát ra tiếng gió vù vù, mặc dù bị các võ sĩ từ cửa bên trái và cửa chính đánh nát, nhưng cũng cản trở bọn họ một chút.

Khánh Kỵ nhân cơ hội rút ra Lỗ tước (đao con) nghênh đón chúng gia tướng xông vào từ cửa, đồng thời cao giọng quát:

- Nhâm cô nương, không hỏi cho rõ ta có đồng bạn bên ngoài hay không à?

Lời vừa ra khỏi miệng, Nhâm Nhược Tích trong lòng phát lạnh:

- Nguy rồi, hôm nay như thế nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy?

Nàng vừa định hô to dừng tay, không ngờ muội muội của nàng cũng đã kêu lên trước:

- A! Là ngươi? Ai ai ai ai... ai da...

Nguyên lai đầu lĩnh của nhóm nhảy vào từ cửa bên phải là Nhâm Băng Nguyệt. Tiểu cô nương cũng khá dũng mãnh, một tay cầm khiên tròn nhỏ, một tay cầm một thanh Ngô qua sắc bén vô cùng, giống như một chú hổ con vọt vào, dũng cảm dẫn dầu, 'sát' về phía Khánh Kỵ.

Nhưng khi nàng thấy bộ dáng của Khánh Kỵ, trong lòng cả kinh, người này như thế nào lại giống công tử mà mình đã từng gặp qua trên đường? Lại nhìn lại, không phải chính là hắn đó sao?

Nhâm Băng Nguyệt bất ngờ thấy người quen biết, nhất thời không kịp suy nghĩ thông suốt lợi hại, theo bản năng liền dừng tay thu hồi binh khí, chính là bước chân của nàng thật sự là quá gấp, phòng trên vốn là rải chiếu, làm sao giữ được chân, vì thế làm rơi Ngô qua, kêu 'ai ai ai', trực tiếp ngã vào trong lòng Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ thấy vậy cũng không khách khí, mở rộng tay ôm vào, Nhâm Băng Nguyệt 'ai da' một tiếng thét chói tai, đã bị hắn rắn rắn chắc chắc ôm vào lồng ngực. Khánh Kỵ cười mỉm liền nâng Lỗ tước trong tay nhẹ nhàng đặt lên cái cổ trắng nõn mịn màng của nàng.

Nhâm Nhược Tích vừa thấy vậy, mặt lập tức méo xệnh. Mà nhóm người dữ dằn như lang như hổ lại ngây người, lúc này mới chưa được một hiệp, Nhị tiểu thư liền chủ động làm tù binh, như thế này thì đánh đấm kiểu gi?

Khánh Kỵ vô cùng bình tĩnh, dù bị vây vẫn ung dung mỉm cười nói:

- Ta có khiên thịt trong tay, ai dám qua đây?

Nhâm Băng Nguyệt nghe thấy lời này thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Ta chỉ nghe nói qua khiên gỗ, khiên da, khiên đằng (một loại cây), khiên đồng, khiên thịt là cái gì vậy?

Khánh Kỵ cười ha ha, tiểu cô nương này thực là khờ dại, hoàn toàn không hiểu sự đời, nghe nàng nói chuyện đúng là rất thú vị. Khánh Kỵ cúi đầu xuống vành tai trắng nõn, trong suốt đáng yêu của nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, cười nói:

- Khiên thịt của ta, không phải là ngươi sao?

Nhâm Băng Nguyệt tức giận, kêu lên:

- Tỷ tỷ, tặc tử này khinh bạc ta, tỷ mau giết hắn.

- Câm miệng cho ta!

Nhâm Nhược Tích la lên, váng đầu hoa mắt, nàng cũng đã bị tiểu muội não ngắn này làm cho tức đến phát điên lên mất.

--------------------------------------3429

Tiêu đề chương: Đầu hoài - Vào lồng ngực.
Bình Luận (0)
Comment