Đại Tranh Chi Thế

Chương 290

Trên đồi, Ngũ Tử Tư tựa kiếm quỳ một chân xuống đất, khắp người đầy máu. Binh sĩ xung quanh hắn càng đánh càng ít, vòng tròn phòng thủ càng lúc càng bị thu hẹp, bại trận chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn liều chết cố thủ ở khe núi này, phía sau là một lối nhỏ, Ngô vương Cơ Quang đã bỏ chạy theo lối đó. Cơ Quang tức tối điên cuồng không chịu chạy tiếp bị Bá dẫn theo võ sĩ trung thành cứ thế mặc kệ kéo hắn đi, đó cũng là mệnh lệnh cuối cùng Ngũ Tử Tư giao phó cho Bá.

Bây giờ Cơ Quang bỏ chạy đã được một canh giờ, tuy nói toàn quân trốn chạy mất một phần, đầu hàng đi một phần, nhưng Ngũ Tử Tư thấy tất cả như thế cũng xứng đáng, ít đi đại quân vướng chân bận cẳng, Cơ Quang có thể cải trang làm thường dân, đường lớn lối nhỏ, núi sông kênh rạch đều có thể tùy ý chọn lựa, chỉ cần đại vương bình an trốn được về Cô Tô thành, đại sự chưa chắc đã hết cách.

Ai mà ngờ được, quân trấn thủ Vũ Nguyên đến cứu viện lại là một lũ sói dữ đến vồ mồi, trong lúc không hề phòng bị, lại mệt mỏi vì bị truy đuổi, cánh quân của Cơ Quang vốn đã không thể địch lại, đúng lúc này truy binh của Khánh Kỵ từ sau lưng đuổi kịp, đại quân trước sau đều bị đánh, nhanh chóng bị xẻ ra làm nhiều mảng, có người bỏ trốn, có kẻ đầu hàng, khí số đã tận, giờ đây chỉ còn cánh quân của Ngũ Tử Tư liều chết giữ lấy đường núi yểm trợ cho Ngô vương Cơ Quang tiếp tục trốn chạy.

Vết thương cũ trên người của Ngũ Tử Tư giờ đã toát ra, vì mất máu quá nhiều, trước mắt hắn là một màn sương đen, toàn thân dần dần lạnh toát, hắn biết sứ mạng của hắn sắp kết thúc, mối thù gia tộc đã được trả, bây giờ là lúc hắn dùng tính mạng đền đáp Ngô vương Hạp Lư, chết cũng coi như xứng đáng rồi.

Số binh sĩ còn kề cận chiến đấu đều là các dũng sĩ thề chết tận trung, số người này mặc dù đang liều mạng chém giết như cọp điên, nhưng đã là mũi tên bắn đến tận cùng không còn sức phóng, ngay cả quay qua lo cho tướng quốc đại nhân cũng có lòng không có sức.

“Xông qua đó! Cơ Quang không còn bao nhiêu vệ sĩ bên mình, đừng để hắn trốn thoát, nhất định phải bắt cho được hắn!” Chúc Dung hét lớn, quét mâu gạt ngang một kiếm một kích đâm tới ngang ngực, hùng hổ lao lên chém giết, Bình Bố dẫn theo binh sĩ theo sát đằng sau. Ngũ Tử Tư hít một hơi dài, lao lên đâm một nhát kiếm, bị Bình Bố giơ kích gạt phăng, sải bước lao nhanh vượt qua hắn.

Ngũ tướng quốc biết giờ như chim bay trong lồng, chức quan của hắn cao vốn là một công lao khá lớn khi lấy đầu hắn, nhưng so với sức hấp dẫn từ Cơ Quang thì vẫn kém xa. Bình Bố lúc này chỉ muốn bắt sống Cơ Quang, lập công lớn để được phong hầu bái tước, đâu cần để mắt tới Ngũ Tử Tư xưa nay hắn luôn cung kính không dám to tiếng giờ đang hấp hối ở đó.

Lại một đám người xông tới, Ngũ Tử Tư nhận ra người dẫn đầu là Xích Trung, bỗng nổi giận đùng đùng, gào to: “Phản đồ!”

Hắn đứng chưa vững lại cầm kiếm lao lên, Xích Trung thấy là tướng quốc, khuôn mặt thoáng lộ vẻ hổ thẹn, không tự chủ được bước lui vài bước, một tên lính kế bên thấy có cơ hội tốt, đâm một nhát kiếm xuyên qua lớp giáp da của Ngũ Tử Tư, dưới bụng Ngũ Tử Tư lập tức máu tuôn như suối.

“Á!” Ngũ Tử Tư rú lên đau đớn, tay trái nắm chặt chuôi kiếm chém phạt vào tên lính, tên lính trong lúc đang khoái chí vì đâm trúng Ngũ tướng quốc nên không hề đề phòng, bị Ngũ Tử Tư chém bay mất nửa cái đầu. Ngũ Tử Tư lảo đảo lùi lại, một cây kích lại đâm tới xuyên qua đùi trái của hắn, Ngũ Tử Tư trừng mắt nhìn lên, tên lính kia hoảng sợ run tay, cây kích dài bén nhọn không đâm tiếp nữa, chỉ thấy tay Ngũ Tử Tư khẽ động đậy, tên lính sợ hãi hét toáng lên bỏ cả kích chạy ra xa.

Ngũ Tử Tư cười như điên dại, nón giáp trên đầu hắn đã bị chém bay, mái tóc bạc phơ rối tung trong gió, vẻ uy nghi của hắn vẫn còn, tuy toàn thân đầy máu nhưng không ai dám lại gần, nhưng ai nấy nhìn thấy vết thương của hắn máu tươi không ngừng tuôn ra, đều biết vị tướng quốc đại nhân này không còn sống được bao lâu nữa.

Ngũ Tử Tư cười điên dại xong, ho lên vài tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi, hắn lảo đảo lui thêm vài bước, vấp ngã ra đất, mấy tên thị vệ cận thân đang ra sức chiến đấu với quân Khánh Kỵ, có người muốn đến cứu, hơi chút lo là phân tâm lập tức bị đâm chết, giờ đây xung quanh Ngũ Tử Tư là một đám binh sĩ của Khánh Kỵ đang lăm lăm trường mâu bao vây hắn ở giữa.

Mấy tên lính liếc mắt nhìn nhau, nổi lòng ham muốn lập công, đột nhiên cùng lúc hét lên, không ai bảo ai giơ binh khí đâm thẳng vào Ngũ Tử Tư.

“Hứ!” Ngũ Tử Tư chống kiếm xuống đất, gằn to một tiếng, ánh mắt dữ tợn, mười mấy cây trường mâu vốn đã đâm đến sát bên, bị hắn trừng mắt liếc nhìn, đám binh sĩ mất hết dũng khí, đều nhất tề ngưng lại.

“Đầu của Ngũ Viên, có thể đổi chức vạn hộ hầu, ai dám đến đây mà lấy?” Ngũ Tử Tư lại hét to, mười mấy tên lính không dám tiến lên mà cùng lui cả lại.

Ngũ Tử Tư giơ tay vận sức, phóng thanh kiếm trong tay ra, vì cố gắng phóng kiếm, hắn ngã chúi nhủi về phía trước, vì hắn đã không còn chút sức lực, kiếm phóng ra bay với tốc độ không cao, bị một tên lính giơ khiên lên đỡ, kiếm chạm cái mạnh vào tấm khiên bắn bật trở lại, rơi ngay trước mặt hắn.

Tiếng bước chân vang lên, Ngũ Tử Tư khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đại quân bao vây hắn tách ra nhường cho một lối đi, một nam tử mặc áo bào đen đi giầy vải đi đến trước mặt hắn, tay áo bào màu trắng của ánh trăng, trên có thêu họa tiết hoa mai, viền giầy vải cũng là màu trắng, bước chân đạp lên bãi cỏ xanh mướt dưới đất, vững vàng có sức.

Ngũ Tử Tư ngẩng đầu lên, màn sương đen nơi đôi mắt đã biến mất, mặt mũi của người này hiện lên rõ mồn một, đó là một nam tử tuấn tú, nhìn dáng vẻ chưa đến ba mươi tuổi, không mặc áo giáp, chỉ đeo một thanh kiếm ngang hông.

Ngũ Tử Tư không biết người này, nhưng hắn nhận ra người này phải là chủ tướng trong quân Khánh Kỵ, vì khi người này xuất hiện, tên Xích Trung phản bội lại cung kính lui lại, tỏ vẻ thần phục.

“Rút kiếm ra, đánh với ta!” Ngũ Tử Tư rít qua kẽ răng, đưa tay muốn nhặt kiếm.

Người kia khẽ cử động, chiếc giầy vải nhè nhẹ nhấc lên, sau đó đạp lên thanh kiếm dưới đất, cất tiếng ảm đạm: “Thắng thua đã rõ, đâu cần thiết tỏ ra ngoan cố.”

Ngũ Tử Tư ngước mặt nhìn hung tợn vào hắn, người kia thần thái ung dung, không thèm nhúc nhích.

Ngũ Tử Tư nhắm mắt hồi lâu, sầu não hỏi: “Ngươi là Tôn Vũ, hay là Anh Đào?”

“Tại hạ Tôn Vũ.”

“Ta…đã quá coi thường ngươi…”

“Tại hạ lại không dám coi thường tướng quốc đại nhân.”

“Hứ…, nên…ta mới thất bại…”

Tôn Vũ nghe hắn nói vậy, hình như có ý cho rằng hắn thua vì khinh địch chứ không phải thua vì tài dùng binh đánh trận, chỉ mỉm cười một cái, không lên tiếng cãi lại.

Ngũ Tử Tư cố sức muốn ngồi dậy, chỉ là toàn thân giờ không còn chút sức lực, cố gắng hồi lâu cũng chỉ lật mặt qua nằm ngửa lên trời, chóng mặt hoa mắt, một màn đen che kín mắt hắn.

Tôn Vũ từ từ ngồi xuống, Ngũ Tử Tư nhắm nghiền mắt, nghe giọng của Tôn Vũ văng vẳng bên tai, lúc rõ lúc không.

“Đại vương…đã chạy xa, sao ngươi không đuổi theo?”

“Cơ Quang rời khỏi đã lâu lắm rồi, đường núi khó đi, chắc đuổi không kịp.”

“Ha ha…Ngươi…không chịu phí thêm ít sức lực.”

“Ta chỉ là không muốn đi làm những chuyện không có cơ hội làm được.” Tôn Vũ bình tĩnh nói: “Sự thật là ta đã tiên liệu dù có đuổi kịp Cơ Quang cũng phải khổ chiến một phen. Quân trấn thủ Vũ Nguyên đầu hàng chúa công của ta, biến số này trước đó ta không dự liệu được.”

“Ngươi rất lợi hại, nhưng…nhưng…ta đã giữ được con đường núi này, các ngươi chưa bắt được đại vương. Đại vương hãy còn, ta…ta vẫn chưa…chưa thua…”

Ánh mắt Tôn Vũ lộ vẻ kính phục: “Phải, những gì tướng quốc muốn làm, đều đã hoàn thành rồi.”

Ngũ Tử Tư cười to: “Nếu không vì ai nấy có chủ nhân riêng, có thể chúng ta sẽ thành bằng hữu. Nào, chặt lấy cái đầu của ta đem dâng cho Khánh Kỵ, đó là một công lớn.”

Sức lực của Ngũ Tử Tư càng lúc càng cạn kiệt, hai mắt cũng không thể mở ra, mệt mỏi vô cùng, hắn chỉ muốn ngủ đi. “Tướng quốc cả đời anh hùng, không nên chết dưới tay người khác!” Trong lúc mơ màng, Ngũ Tử Tư cảm thấy có vật gì nhét vào tay hắn, dùng sức nắm chặt, mới biết đó là một thanh kiếm sắc bén.
Bình Luận (0)
Comment