Đại Tranh Chi Thế

Chương 335

“ Nhưng quả nhân lại một chút cũng không nhìn ra!” 

Khánh Kỵ ngắt lời hắn, sắc mặt lại càng tối sầm, điềm nhiên nói: 

“ Cơ nghiệp của Thành gia là một tay Thành Bích làm nên. Thành Tú, quả nhân hỏi ngươi, có phải ngươi thấy lợi sinh lòng tham, mưu đồ làm chủ gia tộc, nên che giấu lương tâm, hại tỷ mình?”

Thành Tú nghe sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn ra, quỳ xuống đất bịch một tiếng, hô to oan uổng nói: 

“ Thần oan uổng, thần oan uổng, thần sao dám trái lương tâm lừa gạt trời, làm những chuyện người thân căm ghét, Thành Tú kính tỷ như Mẫu, làm mơ cũng không dám đối xử không tốt với tỷ tỷ.”

“ Thế Thành Bích hiện nay ở đâu?” 

Khánh Kỵ rút bội kiếm ra, đập lên bàn một tiếng “ ba”. Lưỡi kiếm hất lên, lạnh lùng nói:

“ Ngươi có biết khi quân phạm thượng, là tội chết?”

Thành Tú liên tục dập đầu nói: 

“ Thần không dám lừa Đại Vương, thực thực không biết tung tích của tỷ tỷ.”

“ Quả nhân hôm nay muốn biết tin tức của nàng, như ngươi nói… nên làm thế nào đây?”

“ Ấy, Đại Vương… xin đừng làm khó nó, thiếp không muốn gặp người là có nỗi khổ tâm riêng, Đại Vương… hà cớ gì phải như thế…”

Sau lưng đột nhiên vang ra một âm thanh yếu ớt, thân người Khánh Kỵ chấn động, bỗng xoay người, thất thanh kêu lên: 

“ Thành Bích!”

Chiếc rèm cửa hơi đung đưa, một nữ tử mặc y phục màu xanh quấn sát người trên vạt áo có đính hoa nhỏ đang đứng trước cửa, đầu đội cái nón có màn che, màn che mỏng màu đen buông xuống đến tận cổ khiến dung mạo của nàng hoàn toàn bị che khuất, vóc người lả lướt phong lưu, dây đai eo to rộng, trên đai lại thắt một dải lụa tơ tằm màu phỉ thúy, thắt lại cái eo thanh mảnh gợi cảm lộ ra đường cong rung động lòng người.

Đã hơn một năm không gặp, vóc dáng phong thái của nàng vẫn mê đắm lòng người, tuy áo mũ quấn chặt che kín người, nhìn không thấy gương mặt kiều diễm của nàng nhưng nàng từ đầu đến chân, cho dù đứng hay bước đi, nhất cử nhất động, không có chỗ nào là không quyến rũ, cho dù nâng vạt áo, cong cong eo mảnh mai, đều có hương bị khác biệt.

“ Tỷ…” 

Thành Tú vẫn quỳ dưới đất, ngẩng đầu ngây người nhìn Thành Bích.

“ Đệ ra ngoài trước đi.” 

Thành Bích khẩn thiết, nhẹ nhàng nói.

“ À, vâng…” 

Thành Tú vội vàng đứng lên, hấp tấp lui ra ngoài.

Khánh Kỵ thẳng người lao tới, Thành Bích vụt lùi lại mấy bước, hoảng sợ ngăn lại: 

“ Đại…”

Khánh Kỵ đột ngột dừng lại, kinh ngạc nói: 

“ Thành Bích, nàng sao vậy? Chúng ta xa cách bao lâu rồi? Mùa thu năm trước ta rời Lỗ đến Vệ, đến bây giờ đã hơn một năm. Hơn một năm nay, ta bôn ba khắp các nước, vắt óc suy nghĩ cho cuộc chiến phục quốc, nhưng ta chưa giây phút nào quên nàng, tại sao giờ đây gặp mặt, nàng lại trở nên xa lạ với ta?”

Ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ phân vân: 

“ Nàng… nàng không phải là đã yêu người khác rồi chứ?”

Thành Bích nổi giận, sẵng giọng nói: 

“ Người thật nghĩ…”

Khánh Kỵ nhẹ nhõm, mỉm cười nói: 

“ Không có thì tốt, vậy có chuyện gì sao? Hay là nàng trách ta không dốc sức đi tìm nàng? Thành Tú luôn ở bên cạnh ta, từ hắn nàng chắc biết nhất cử nhất động của ta, hơn một năm nay ta không một ngày nhàn rỗi, thực sự phân thân cũng không làm kịp. Nàng đã đến Cô Tô, tại sao không gặp ta?” 

Thành Bích nhẹ nhàng ngồi xuống cách Khánh Kỵ một cái bàn, yên lặng nhìn Khánh Kỵ. Dung mạo của nàng được che phủ bởi tấm màn mỏng buông xuống, đôi mắt vốn chỉ có một tầng, nàng lại hướng xuống dưới làm nó dày thêm mấy tầng, làm cho gương mặt của nàng hoàn toàn bị che kín, tuy nhiên đôi mắt đẹp tuyệt diệu kia vẫn có thể nhìn rõ ràng.

“ Đại Vương, Đại Vương bận rộn ngày đêm. Mọi người không khó nhận ra, Thiếp… kỳ thực sáng nay mới theo đội xe của Thành Tú đến Cô Tô.”

“ Như thế nàng cũng nên lập tức báo cho ta biết chứ, tên tiểu tử Thành tú, nghe nói ta đang ngủ trưa, cư nhiên chuồn về, ngay một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được.”

Thành Bích lặng lẽ nhìn Khánh Kỵ hồi lâu. Yếu ớt thở dài, mi mắt buông xuống muốn nói lại thôi, lông mi dài run rẩy như đang nén giọt lệ rơi.

Khánh Kỵ trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng truy hỏi, nói: 

“ Thành Bích, có phải đã xảy ra chuyện gì không, nàng nói thật cho ta biết, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thành Bích nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng mịn lên trên mặt bàn, đôi bàn tay trắng mịn mượt mà, ngón tay thon dài, mu bàn tay nhẵn bóng, làn da phấn hồng mềm mại mờ ảo lộ ra những mạch máu đỏ hồng, giống như hai đóa mộc lan khe khẽ nở. Khánh Kỵ đưa tay muốn nắm, Thành Bích vội thu tay lại như là sợ hắn chạm phải. 

“ Thành Bích, rút cuộc nàng bị làm sao?”

Khánh Kỵ cuối cùng thay đổi nét mặt. Trong đầu không khỏi xuất hiện những ý nghĩ đáng sợ. Nàng đến Cô Tô, đương nhiên vì mình mà đến, nhưng đã đến rồi tại sao lại tránh không gặp? Rút cuộc nàng sợ điều chi. Chẳng nhẽ…, trong binh loạn, mỹ nhân hiếm thấy như Thành Bích, vốn là mục tiêu kẻ cho khác thèm muốn, nàng lặn lội đường xa bôn ba từ Lỗ đến Sở, hay là.. hay là có kẻ…

Trên mặt Khánh Kỵ đột nhiên dâng lên sát khí, lớn tiếng quát: 

“ Thành Bích, có phải có kẻ hại nàng không? Cho ta biết, kẻ đó là ai?” 

Tấm màn che hơi hơi co vào trong, hình như Thành Bích giật mình hít một hơi dài, sau đó nàng đem ánh mắt hàm xúc kỳ lạ liếc nhìn Khánh Kỵ, nói: 

“ Ngài không nên nghĩ ngợi lung tung, ta không muốn gặp ngài, chỉ là vì… ôi, Đại Vương không quên Thành Bích, Thành Bích đã thỏa mãn rồi. Hôm nay có thể gặp Đại Vương, tâm nguyện đã đạt, chúng ta từ nay về sau… về sau đừng gặp lại nữa.”

Nói xong, nàng đứng dậy, vội vàng trốn vào trong phòng.

Khánh Kỵ quýnh lên, nhảy lên đuổi theo, một tay bắt được cổ tay trắng nõn của nàng, một tay ngang ngược ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, quát hỏi: 

“ Đứng lại, nàng ấp a ấp úng, muốn có người lo đến chết phải không? Mau nói, rút cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thành Bích muốn tránh, nhưng lại không tránh được bàn tay to của Khánh Kỵ. Tay Khánh Kỵ ôm chặt eo nàng, đặt trên bụng nhỏ nhắn mềm mại, eo nhỏ tinh tế mềm mại uyển chuyển, thế nhưng khi chạm tay lại rắn chắc trơn nhẵn chứ không yếu ớt mỏng manh.

Khánh Kỵ vội thu tay lại, nhỏ nhẹ nói bên tai nàng: 

“ Hơn một năm không gặp, vòng eo của Bích Nhi mềm mại hơn nhiều rồi, vuốt ve tay cảm thấy cực kỳ tuyệt diệu.” 

Nói xong Khánh Kỵ áp sát vào cơ thể Thành Bích, chỉ cách chiếc áo bào tơ tằm mềm, lần trên mông cong tròn trịa của Thành Bích.

Khánh Kỵ dùng lực ôm chặt, cơ thể Thành Bích một hồi rã rời, gần như muốn ngã vào trong lòng hắn, hai mắt nàng mê đắm trong khoảnh khắc, bỗng lấy lại được tỉnh táo, vội vàng nhỏ giọng nói: 

“ Đại Vương, thả thiếp ra.”

“ Vậy nàng cho ta một lý do thả nàng.”

“ Người thật sự muốn biết?”

“ Đúng.”

“ Được, vậy người thả thiếp ra.”

Khánh Kỵ nghi ngờ từ từ thả tay ra, Thành Bích xoay người, lùi lại một bước, dựa vào khung cửa thở mạnh ngực phập phồng lên xuống.

“ Nàng nói đi, tại sao.. muốn tránh ta?”

“ Đại Vương…, Thành Bích để Viên Tố bảo vệ Thành Tú đến Sở quốc trước gặp người, mang tin tức liên lạc, công sức xây dựng mấy năm nay của Thành Gia muốn giao cho Đại Vương, để trợ giúp Đại Vương thành công. Bản thân thiếp thì nghĩ kế giả chết thoát thân. Thế là sau khi thiếp sắp xếp mọi chuyện đâu đấy, liền lên đường trở về Khúc Phụ. Thiếp nghĩ, trên đường cần sắp xếp người giả trang làm cường đạo, tạo hiện trường giả bị cướp giật, sau đó chọn đường Đông Di xuống phía nam, từ đường thủy mà lên, đến Sở quốc tìm ngài.”

“ Ừm, thiên hạ đại loạn, đi đường thủy quả thực an toàn hơn, như thế có thể trên đường xảy ra sự cố?” 

Khánh Kỵ bình tĩnh hỏi.

“ Vâng…, nhân tính không bằng thiên tính, Thành Bích không ngờ rằng, không có người đuổi theo mai phục nhưng lại gặp phải bọn cướp thật. Người bảo vệ thiếp liều mạng xông ra phá vòng vây, thoát thân giữ được mạng này. Nhưng…”

“ Nhưng sao?”

“ Nhưng… trong xe ngựa của thiếp bị phóng hỏa tiễn. Lúc đó vội chạy thoát thân không bằng dập lửa, mặt của thiếp…”

Giọng Thành Bích réo rắt thảm thiết, tay run rẩy sờ lên má. Trong lòng Khánh Kỵ lập tức rung lên, vội hỏi: 

“ Mặt của nàng làm sao?”

Thành Bích chăm chú nhìn Khánh Kỵ, giọng đau xót nói: 

“ Đại Vương, người đừng hỏi nữa được không? Thành Bích, cuộc đời này chưa từng thật lòng thích một nam nhân, chỉ đến khi gặp người. Thiếp và Đại Vương đã trải qua quãng thời gian đẹp nhất, thiếp mãn nguyện rồi. Đại Vương, người hãy coi như hôm nay không gặp Thành Bích, coi như Thành Bích đã chết tại Lỗ quốc rồi, thiếp chỉ cần người… chỉ cần người nhớ quãng thời gian Thành Bích đẹp nhất. Nhớ người đã từng có một nữ nhân như thế, Thành Bích mãn nguyện lắm rồi.” 

Thành Bích nói xong xoay người muốn trốn vào trong phòng, Khánh Kỵ bắt được cánh tay nàng, lớn tiếng nói: 

“ Ta không tin, nàng lừa ta đúng không?”

Thành Bích lặng lẽ nhìn Khánh Kỵ hồi lâu, đột nhiên vén màn che lên. Khánh Kỵ nhìn thấy như bị hất một gáo nước lạnh, bàn tay nắm chặt cổ tay Thành Bích bất giác lỏng rời ra. Thành Bích nhìn phản ứng của Khánh Kỵ, trong mắt ánh lên sắc đau thương, buồn bã cười nói: 

“ Người nhìn thấy rồi? Bỏ cuộc chưa? Thiếp… thiếp…”

Nàng cắn môi, vội hạ màn che xuống, cố nén giọt lệ ẩn náu trong tấm màn. Một tiếng nói yếu ớt từ trong phòng vọng ra: 

“ Đại Vương, xin hãy về cung đi, chỉ xin người hãy nhớ… nhớ Thành Bích của ngày xưa, bây giờ Thành Bích đã… đã chết ở đám đạo phỉ, không còn sống trong nhân gian này nữa.”

Khánh Kỵ bần thần đứng ở cửa, hồi lâu không nói được lời nào. Vừa nãy nhìn thấy, thực sự khiến hắn sợ đến thần người. Thành Bích nửa mặt vẫn kiều diễm như trước. Nhưng nửa mặt kia thì vết sẹo rầu rĩ, cơ mặt kết sừng, nhìn rất đáng sợ. Gương mặt của nàng bây giờ giống như một nửa là thiên thần, một nửa là ma quỷ, khiến người nhìn thấy hồi lâu vẫn còn rùng mình.

Trong phòng truyền ra tiếng bước chân vội vã chạy, Thành Bích đã lách mình bỏ chạy, Khánh Kỵ một tay giơ lên không trung, qua một hồi, đột nhiên nhấc chân đuổi theo.

Vào cửa phòng, đầu tiên là một bộ bình phong, qua bình phong là không gian được ngăn ra bởi gỗ và bình phong, nơi chính giữa to nhất là phòng ngủ, Thành Bích ngồi trên giường nhỏ, lưng quay lại phía Khánh Kỵ, bờ vai run rẩy, lệ đang rơi. Khánh Kỵ từ từ bước tới, đứng ở bình phong một hồi, bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi: 

“ Bích Nhi.”

Thành Bích toàn thân run rẩy, vụt xoay người, kinh ngạc nói: 

“ Đại Vương”

Khánh Kỵ bước tới, cũng ngồi trên giường, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nàng. Thành Bích hơi rụt tay lại, rồi lại để hắn nắm, trong mắt ánh lên những tình cảm lẫn lộn khiếp sợ, hi vọng, chờ đợi, trốn tránh, nhìn thấy được nàng cũng không muốn chia tay Khánh Kỵ, nhưng lại sợ hãi nhìn thấy trong mắt của người yêu ánh mắt chán ghét. Một tình cảm thương xót tự nhiên nảy sinh, Khánh Kỵ dịu dàng nói: 

“ Bích Nhi, nếu như không phải vì đến gặp ta, nàng không thể gặp phải đại nạn như thế này, vận mệnh của nàng sẽ không tiếp tục như thế này, đều là ta hại nàng. Theo ta về cung, ta không thể làm cho gương mặt nàng mĩ lệ giống như ban đầu, nhưng ta có thể làm cho cuộc sống của nàng vui hơn trước.”

“ Đại Vương, người…” 

Thân người Thành Bích run rẩy: 

“ Người… người chưa nhìn rõ bộ dạng của thiếp sao? Bộ dạng của Thành Bích bây giờ rất xấu rất xấu, ngay bản thân thiếp cũng ghét nhìn thấy bộ dạng này, người có thể không để ý sao?

“ Đương nhiên ta để ý!” 

Khánh Kỵ cầm lấy tay nàng, chân thành nói: 

“ Nếu như ta nói ta không có cảm giác gì, thì ta là kẻ lừa dối. Nếu ta có thể làm cho dáng vẻ của nàng trở lại như trước, ta nguyện trả bất kỳ giá nào, nhưng trên thế giới này chưa có vị y thuật nào cao minh như thế. Đây là nỗi tiếc nuối không có cách nào bù đắp được. Nhưng nàng cho rằng vì dáng vẻ của nàng thay đổi, ta liền vứt bỏ nàng thì nàng sai rồi. Theo ta về cung đi, ở đó không ai dám cười nhạo nàng, không ai dám phản đối ta đón nàng vào cung.”

Mắt Thành Bích chợt ánh lên, từ từ cúi đầu, sâu kín nói: 

“ Thiếp biết Đại Vương đã sai sứ giả cầu hôn Quý Thị, Thúc Thị, còn… tiểu công chúa Tần quốc…”

“ Như thế có can hệ gì, nếu trước Tiểu Man coi nàng như kẻ thù, ta sẽ cố gắng thuyết phục nàng ta, cố gắng để hai nàng hòa hợp. Nhưng bây giờ tình trạng của nàng như thế này, nàng ta dám hỗn với nàng, ta lập tức trả nàng ra về nhà mẹ đẻ.”

“ Tại sao?” 

Thành Bích bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Khánh Kỵ: 

“ Vì người cảm thấy nợ thiếp, phải không? Đại Vương, người muốn đón thiếp vào cung, kỳ thực bởi vì người cảm thấy tại người, thiếp mới biến thành bộ dạng như thế này. Người muốn cho thiếp một danh phận, chăm sóc thiếp trong cung điện, đền bù món nợ của người, đối với nữ nhân xấu xí như thiếp. Như thế đã là ân tình thiên đại, từ nay về sau có thể không nghe không hỏi, đúng không?”

“ Nàng nghĩ lung tung cái gì thế? Cho nàng một danh phận, từ đó không nghe không hỏi? Ta là loại người như thế sao?”

Thành Bích gượng cười đau khổ nói: 

“ Nếu không thì có thể thế nào đây? Thiếp đã thành như thế này rồi, người không ruồng bỏ? Người vẫn yêu thiếp? Người là Đại Vương Ngô quốc rồi, muốn có mỹ nhân như thế nào chẳng được, người ngay một ngón tay cũng không muốn chạm vào thân thể thiếp nữa.”

“ Thôi đi! Nàng thật cố chấp, nếu như tình cảm dễ dàng thay đổi như thế, trừ khi ta từ khi bắt đầu chỉ là mê đắm sắc đẹp của nàng, đối với nàng không chút cảm tình, nàng biết ta thật lòng yêu nàng, không phải thế sao?”

“ Có thể… đã từng là…, nhưng bây giờ…” 

Thành Bích tháo mũ vất xuống đất xoát một cái, hướng về phía Khánh Kỵ khiêu khích cười lạnh: 

“ Đại Vương, xin nhìn cho rõ dáng vẻ của thiếp hiện giờ, người thực sự không ghét bỏ? Người còn dám chạm vào thiếp không?

Loading...



Khánh Kỵ từng chữ từng chữ nói: 

“ Khánh Kỵ không dám lừa trời, để tay lên ngực tự hỏi, ta thực sự rất sợ nhìn gương mặt kia, điều này không tương quan với thật lòng hay không, mà chỉ là phản ứng tự nhiên đối với đẹp và xấu. Nhưng có can hệ gì? Ta vẫn yêu nàng, ta vẫn có thể giống như ngày xưa, cùng nàng tận hưởng niềm vui cá nước, nàng còn có thể sinh cho ta một… không, mà là nhiều hài tử…” 

Khánh Kỵ dịu dàng nói. Từ tay của Thành Bích tước lấy nón, đội lại cho nàng, nói: 

“ Người người đều có những thiếu hụt, không nên nhìn thì không nhìn, đây không phải là tự lừa dối mình, mà vì ta chỉ muốn nhớ những chỗ mỹ lệ của nàng. Ta sẽ nhỡ mãi mãi khoảng thời gian khi nàng đẹp nhất, nhớ Bích Nhi của ta lần đầu tiên thẹn thùng cho ta lau gương mặt hoàn mỹ. Ta vẫn nồng thắm như xưa, vẫn như xưa …”

Khánh Kỵ nói xong, đưa tay tháo dây đai thắt eo của nàng. Thành Bích hô lên một tiếng, y phục đã bị mở ra rồi. Đôi gò bồng đảo e lệ sừng sững ngạo nghễ ngay trước mặt Khánh Kỵ run rẩy. Tiêu nhũ mập trắng nõn cùng với nhũ châu đỏ tươi thanh tú tôn cho nhau rực rỡ, Khánh Kỵ ôm vòng eo của nàng, cách tấm màn trên trán nàng, dịu dàng nói: 

“ Nàng xem, chúng vẫn đẹp như vậy, ta vẫn đam mê nàng như thế, không có gì thay đổi, đúng không?”

Khánh Kỵ biết nữ nhân quan tâm nhất là dung mạo, đặc biệt Thành Bích vốn lại là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, bây giờ biến thành bộ dạng như thế, tâm lý nàng bị tổn thương là điều dễ hiểu. Khánh Kỵ bây giờ phải dùng hành động thực tế để nàng biết dung mạo của nàng bị hủy hoại không trở thành rào cản giữa nàng và Khánh Kỵ, để nàng biết Khánh Kỵ vẫn yêu nàng, muốn thân mật với nàng. Như thế mới bỏ được hết khúc mắc trong lòng nàng, để nàng không thờ ơ, lạnh nhạt. Khánh Kỵ nói xong, đã đẩy nàng nằm trên giường, hôn lên đôi gò bồng đảo.

Cơ thể của nàng đã trưởng thành hơn rồi, Khánh Kỵ cảm thấy hương thơm trên cơ thể nàng còn phảng phất mùi hương trầm, cái mùi vị này trước kia chưa có. Cơ thể nàng vẫn tươi mát đáng yêu, da thịt càng thêm mềm màu mỡ lại đàn hồi. Đôi gò bồng đảo nõn nà dưới bàn tay vuốt ve của Khánh Kỵ như cao ngất lên. Toàn thân nàng gần như mất hết sức lực khi Khánh Kỵ nhẹ nhàng hôn. Hai tay vốn muốn đẩy Khánh Kỵ giờ đây không có sức liền buông xuống.

Khánh Kỵ cúi xuống áp sát đôi gò bồng đào, vừa lần lần y sam của nàng, vừa hôn. Thành Bích phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, bị Khánh Kỵ giữ chặt vai, xoay cơ thể nàng phủ trên giường, sau đó từ từ cởi hết y phục của nàng ra.

Tấm lưng nhẵn mịn màng, vòng eo mảnh mai, đôi mông tròn trịa như cầu sắc, đôi chân thẳng tắp thon dài, và gương mặt được che kín bởi tấm màn mỏng tương phản nhau, khiến trên khuê giường đầy lụa tỏa ra một cảm giác mê hoặc thần bí.

“ Bích Nhi, nàng nhìn thấy chưa, cơ thể nàng vẫn thon thả màu mỡ, châu tròn ngọc sáng…” 

Khánh Kỵ tán tụng mấy câu, bàn tay theo đường cong từ vai trườn xuống sống lưng, trườn xuống đôi mông tròn căng của nàng. 

“ Ư…” 

Thành Bích hoàn toàn không kháng cự, chìm đắm trong âu yếm, cơ thể mềm mại hơi hơi động đậy, đôi chân sít chặt lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ làm người hút hồn.

Khanh Kỵ cởi bỏ vạt áo, dùng hành động thực tế cho Thành Bích thấy chân tình của hắn. Khánh Kỵ kéo Thành Bích đến bên giường, đặt đầu nàng kề sát phía trên giường, eo nhỏ mảnh mai như cành liễu phía dưới, cái mông nở nang săn chắc nhếch lên, hai tay Khánh Kỵ vuốt ve làn da mềm mại… 

Đôi tình nhân ân ái không biết bao lâu, chỉ khi hai cơ thể đầy mồ hôi, tê liệt ngã xuống giường. Chiếc nón của Thành Bích bị đè bẹp biến hình, đám chăn gấm bị cuộn sang một bên, mái tóc như mây của Thành Bích trải đầy trên giường, phủ lên một nửa gương mặt như hoa đào của nàng.

Khánh Kỵ hôn bờ vai, khuôn mặt. Thương xót âu yếm nửa khuôn mặt đầy thương tích của nàng. Thành Bích nằm sấp trên giường, thở gấp rên rỉ nói: 

“ Đại Vương, Bích Nhi đủ rồi, đủ rồi…”

“Nói, không sợ ta ruồng bỏ nàng, không trốn tránh ta?”

Khánh Kỵ cắn nhẹ vào vành tai nàng, thì thầm hỏi, Thành Bích giãy giụa cơ thể mềm mại, đôi mắt quyến rũ như tơ rên rỉ: 

“ Không… không thế nữa, Đại Vương. Để… để thiếp nghỉ một lát, xương cốt… xương cốt tê dại không còn sức nữa rồi…”

Khánh Kỵ đột nhiên ngây người, cơ thể đông cứng lại, hắn vội vàng bò dậy, trong tay nắm một thứ, sau đó kinh ngạc lật cơ thể Thành Bích lại, rồi nghiến răng, giận giữ quát lớn: 

“ Thành Bích!”

Thành Bích phu nhân đôi môi đỏ mọng ướt át, đôi mắt mơ màng như sương mù, đôi má hồng đầy hạt mồ hôi lấm tấm, yêu kiều nằm trên giường, giang hai cánh tay muốn ôm chặt Khánh Kỵ, đôi môi đỏ mọng thở hổn hển kêu: 

“ Đại Vương…”

“ Da của nàng … rơi rồi!

“ Ư… cái gì?” 

Thành Bích giương lên đôi mắt mông lung, đang đối diện với đôi mắt giận giữ tóe lửa của Khánh Kỵ.

“ Ta nói, da mặt bị bỏng của nàng rơi rồi!” 

Khánh Kỵ nắm trong tay một thứ, giơ giơ lên nói.

“ Á” 

Thành Bích trợn tròn mắt, ngẩn ra mấy giây, đột nhiên phát hiện chuyện lớn không ổn, nàng giãy giụa bò dậy chạy lên phía trước, vụt qua người Khánh Kỵ. Khánh Kỵ oán hận vứt da mặt giả trong tay, giơ tay lên, vẽ ra nửa đường tròn trong không trung, giống như ông chủ xe khi đánh xe khua lên không trung cái roi hoa, giòn mà vang dội.

“ Á!” 

Một tiếng hét chói tai vang vọng vân tiêu.

Trong phòng, Thành Bích tóc tai bù xù chạy tới góc giường ôm lấy cái gối, mắt trợn tròn, kinh hồn bạt vía nhìn ra phía trước. Khánh Kỵ cơ thể trần trụi lực lưỡng như sơn đang đứng trước mặt nàng, giống như A Nặc Châu Trường sắm vai người kết thúc từ trong không trung đột nhiên xuất hiện, hướng tới nàng từng bước từng bước cúi xuống.

“ Nàng được lắm, sợ ta chỉ vì lợi dụng nàng, chỉ mê đắm nhan sắc của nàng, muốn thử ta đúng không?”

Khánh Kỵ nghiến răng bước tới gần.

“ Người… người người… người không thể lại đánh ta, người ta đang đau chết đi được, mông đều không còn cảm giác nữa.” 

Thành Bích giơ gối lên che mặt, thấp thỏm nói.

“ Ai nói ta không thể đánh nàng?” 

Khánh Kỵ hùng hồn, âm thanh chấn động cả ngói phòng, cũng không sợ bị người ta nghe thấy: 

“ Tam thiên bất đả, thượng phòng kiết ngõa. Nàng dám phản cả trời, cư nhiên đùa giỡn ta, vì lý do buồn cười kia, suốt một năm không đến gặp ta. Ta không đánh nàng, nàng không thể nhớ lâu!”

“ Người… người không thể đánh ta!” 

Thành Bích đột nhiên ném gối đi, đứng thẳng ưỡn ngực, ngang ngược nói: 

“ Nếu người tiếp tục ẩu đả với bản nữ vương, quân đội liên minh bốn mươi tám bộ lạc Đông Di sẽ tuyên chiến với Ngô quốc.”

“ Ô, gan nàng không nhỏ, còn dám kêu gào, tuyên chiến với ta… nàng… nàng… nàng nói gì?”

Khánh Kỵ trừng mắt, miệng mở ra, kinh ngạc kêu lên.

“… là thế này, thiếp sắp xếp ở Khúc Phụ đâu vào đấy, sau đó giả chết, lấy chiếc thuyền Đông Di đến từ trước dừng ở Đại Giang, kết quả lại bị Phong bộ lạc nghe nói người Tề chỉ huy quân xuống nam hạ tập hợp bộ lạc dũng sĩ chuẩn bị tổ chức liên minh phản kháng bao vây.

Bọn họ lục soát đồ thiếp mang trên người, trong những bảo vật thiếp mang theo người có một cổ vật, là vật tùy thân năm xưa của Thiếu Hạo Đế, đó là vật khi thiếp mới làm ăn buôn bán, được người ta mang ra cầm đồ. Người bình thường không biết lai lịch và giá trị của nó, nhưng tộc trưởng của bộ lạc Phong đã nhìn thấy hình dáng của nó trong bích họa trong thánh địa của bộ lạc. Vì thế bọn họ hỏi lai lịch xuất thân của thiếp. 

Thiếp nghĩ, đã đến Sở quốc cũng không thể lập tức gặp chàng ngay được, chi bằng… Nói không chừng lại có thể giúp ích cho chàng. Huống hồ, Thành Bích đã chết trong đám cường đạo, thiếp muốn cho mình một thân phận mới, ngày sau mới gặp chàng, nếu không cả đời này chỉ có thể là nữ nhân ẩn phía sau chàng. Thành Bích… thực không cam tâm.”

Hai người đã mặc xong y phục. Thành Bích uyển chuyển kiều diễm muốn ngồi vào lòng Khánh Kỵ, muốn giống như trước kia sau khi ân ái tận hưởng âu yếm dịu dàng của Khánh Kỵ, nhưng bị Khánh Kỵ phụng phịu từ chối, đành dè dặt ngồi bên cạnh, nói như khoe những điều mình đã trải qua.

“ Người ta không phải muốn chờ lâu như thế mới đến gặp chàng, là đến bây giờ mới có thể thoát thân tới gặp chàng. Kỳ thực… hôm nay coi như chàng không đến, người ta cũng sẽ tìm cơ hội hẹn chàng gặp mặt.”

Khánh Kỵ hừ một tiếng: 

“ Hẹn ta ra, sau đó lại thử chân tình của ta. Nếu như quả nhân nhìn mặt nàng đầy thương tích, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn bị hủy hoại liền quay đầu mà đi, như thế nàng cũng không thể nói ra chân tương nhỉ?”

Thành Bích nhìn trộm gương mặt đang dọa dẫm của Khánh Kỵ, mới dương dương tự đắc nói nhỏ: 

“ Tức giận như thế làm gì, nếu chàng quả thực là người như thế, đau khổ nhất không phải là thiếp sao? May quá, may chàng không như thế, thiếp bây giờ đang rất vui…”

Khánh Kỵ giơ tay lên, Thành Bích vội rụt cổ lại, chớp chớp đôi mắt dễ thương tội nghiệp nhìn Khánh Kỵ. Khánh Kỵ không biết nên khóc hay nên cười hạ tay xuống, thở dài nói: 

“ Ta nói rồi, làm sao có thể đánh rơi cái bánh ngon được. Bộ lạc người Đông Di chủ động đến nương nhờ ta, mà còn hiểu dâng lên lễ vật thần long hài cốt, vì ta tăng thêm thanh thế.”

Thành Bích thấy Khánh Kỵ bớt giận, thần sắc cẳng thẳng cũng dần nguôi đi. Khóe môi nàng khẽ cười cong lên đưa lên trên hôn nhẹ lên mắt Khánh Kỵ, dịu dàng nói: 

“ Chàng không vì thiếp trở nên xấu xí mà bỏ rơi thiếp, thiếp rất vui, tấm sức vất vả của thiếp đối với chàng coi như không uổng phí…”

Khánh Kỵ tức giận nhìn về phía nàng nhướng mắt, muốn giáo huấn cho nàng một phen, Thành Bích nhìn liền thông minh dẫn dắt chuyện:

“ Nhưng chuyện đó cũng không dễ thành công. Thiếu Hạo Đế trong lòng người Đông Di tuy có địa vị tối cao, nhưng hắn đã là nhân vật thượng cổ. Trưởng tộc bộ lạc Đông Di cũng không phải ngốc. Bọn họ không hẳn vì tín vật truyền lại của Thiếu Hạo mà cho thiếp thân phận Doanh Thiền Nhi. Hơn nữa, khi đã làm sáng tỏ thân phận của thiếp, niên đại cách nhau xa như thế, bọn họ cũng không thể không thay đổi thi hành mệnh lệnh của thiếp hậu nhân của Thiếu Hạo.

Chẳng qua, thiếp xuất hiện lúc đó, khi mà vận mệnh nguy khốn của người Đông Di đang cần một nhân vật có thể mệnh lệnh tất cả bộ lạc của họ thì thiếp hậu nhân Thiếu Hạo lại xuất hiện trước mặt họ. Cho dù các tộc trưởng tin hay không tin, muốn nghe theo mệnh lệnh của thiếp hay không muốn, bọn họ đều dốc hết sức tạo thế lực cho thiếp. Tuyên bố thân phận của thiếp, củng cố địa vị của thiếp. Nhưng hiện giờ tin Tề Lỗ nghị hòa đã truyền ra. Trong bốn mươi tám bộ lạc, có vài tộc trưởng muốn giải tán liên minh, muốn phân ra thành bộ lạc riêng…”

Khánh Kỵ nghe đến đây, cuối cùng cũng bị Thành Bích thu hút sự chú ý, quan tâm hỏi: 

“ Thế bây giờ tình hình thế nào?”

Thành Bích đắc ý cười duyên dáng nói: 

“ Đâu có dễ dàng như thế. Thiếp vì họ hao tâm tổn sức xây dựng lên một cây đại kỳ để triệu tập con dân Đông Di, bây giờ bọn họ muốn lật đổ cây đại kỳ này, không dễ thế đâu! Bọn họ không tin thân phận của thiếp, nhưng vô số dân chúng bách tính trong các bộ lạc kiên định tin tưởng không nghi ngờ. Hiện nay những người thực sự muốn nương tựa vào thiếp không còn con số ít, còn những người chỉ muốn lợi dụng thiếp thì ‘mời thần thì dễ đuổi thần thì khó’. Nhưng thiếp không muốn nội bộ Đông Di lại tranh chấp, giữa các chư bộ lạc một khi phát sinh nội chiến, thì có những biến cố thế nào rất khó dự liệu. Thế nên thiếp…”

Nàng dịch đến sát người Khánh Kỵ, khoác nhẹ cánh tay chàng, nũng nịu nói: 

“ Vì thế thiếp đành đến gặp chàng, để chàng biết thân phận của thiếp, chàng mới không hoài nghi mục đích và dụng ý của Doanh Thiền Nhân, cố gắng ra sức phối hợp.”

Khánh Kỵ thấy nàng làm nũng giả ngốc nghếch, cố nịnh nọt lấy lòng, cuối cùng không nhịn được lại tức giận, hừ một tiếng nói: 

“ Sau này, không cho phép vì đa nghi mà lừa ta, giấu diếm ta, nếu không…”

“ Thiếp biết rồi, biết rồi”, 

Thành Bích phu nhân như đứa bé gái khoác cánh tay Khánh Kỵ, kề sát mặt, ngọt ngào nói: 

“ Hôm nay chàng đối với thiếp như thế, chàng không biết thiếp vui như thế nào đâu…”

“ Mông nàng còn đau không?” 

Khánh Kỵ vòng tay qua eo nhỏ nhắn, nhè nhẹ xoa lên mông nàng.

“ Ư…, mông người ta bây giờ vẫn không có cảm giác đây này, nhất định là sưng tê hết rồi, Đại Vương ra tay thật độc ác”, 

Thành Bích nhân cơ hội vòng tay ôm cổ Khánh Kỵ làm nũng.

“ Đáng đời, ai bảo nàng lừa ta. Còn có lần thứ hai, không thể nhẹ nhàng tha nàng như thế…”

Khi sắc trời rất khuya rất khuya, Khánh Kỵ Đại Vương mới từ phủ Thành đại phu khởi giá hồi cung. Thành Tú đứng ngoài cửa, ngó cổ nhìn xe giá Khánh Kỵ đi xa rồi, mới khoác áo, co giò chạy về sân sau.

“ Tỷ tỷ, Đại Vương nói sau này không được lừa Đại Vương à?”

“ Ừ.” 

Thành Bích thờ ơ trả lời Thành Tú, nghiêng nghiêng trán, soi vào gương đồng trang điểm lại mày ngài.

Thành Tú ở trong phòng vặn vẹo cổ tay, bước loanh quanh, lo lắng nói: 

“ Thế thì phải làm thế nào đây? Tỷ tỷ không phải còn có chuyện quan trọng hơn đang giấu diếm Đại Vương sao?

“ Đệ sợ cái gì?” 

Thành Bích nguýt Thành Tú một cái, khoe khoang nói: 

“ Đúng là vô dụng. Vừa nãy khi Đại Vương biết ta thử người, ta chỉ mềm giọng nhẹ nhàng, người không tức giận, cũng không to tiếng quát ta, ngay một ngón tay cũng không động vào ta.”

Thành Tú nghe liền yên tâm: 

“ Thực như thế không? Đại Vương không tức giận, không trách gì tỷ tỷ sao?”

Thành Bích dương dương tự đắc nói:

“ Đương nhiên không, nếu không tỷ tỷ của đệ làm sao có bản lĩnh như thế này?”

“ Thế thì tốt, thế thì tốt…”

Trên chiếc tủ âm tường, tỳ nữ Tiểu Hà mang lọ thuốc mỡ trị tiêu tan vết bầm sưng phù vừa dùng hết nửa đặt vào trong tráp, hai tay run run, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên…

Khánh Kỵ vừa trở về cung, liền có thị vệ ra đón bẩm báo nói: 

“ Đại Vương, Phạm Thiếu Tể ở Nghị Chính Điện đợi Người rất lâu rồi.”

“ Ồ?” 

Khánh Kỵ hơi giật mình. Lúc này sắc trời đã tối muộn, Phạm Lãi vẫn đợi trong cung. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Khánh Kỵ vội ném roi ngựa sang một bên, dẹp đi niềm vui gặp lại Thành Bích, bước nhanh đến Nghị Chính Điện.

Trong Nghị Chính Điện, ánh nến hắt lên vách tường, trong phòng có chút u ám. Đất nước mới xây dựng, chi tiêu còn hạn hẹp. Theo sự dặn dò của Khánh Kỵ, số lượng nến dùng thắp sáng vào buổi tối trong cung được cắt giảm đi khá nhiều, vì vậy ánh sáng trong đại điện không sáng rõ lắm.

Ở góc điện đặt một chiếc giường, được che lại bởi bức màn trướng, Khánh Kỵ thường ngày khi nghị chính mệt mỏi thì vào đó nghỉ tạm. Lúc đó Phạm Lãi đang ngồi bên cạnh giường, quay lưng ra phía cửa điện. Khánh Kỵ vào trong, tiếng bước chân trong đại sảnh trống trải vang lên. Phạm Lãi nghe tiếng bước chân vội đứng lên, thân hình vừa động thì đã bị người giữ vai chặn lại: 

“ Thôi. Phạm Khanh muộn thế này có chuyện gì… Ồ? Tiểu Quang cũng ở đây.”
Bình Luận (0)
Comment