Đại Tranh Chi Thế

Chương 341

Tháng hai đầu xuân, Ngô Vương đón dâu, Lỗ quốc Quý Thị, Thúc Thị gả con gái. 

Thúc thị có một ngàn năm trăm người theo bồi, hồi môn một trăm năm mươi xe. Quý Thị để biểu thị tài lực ở trên Thúc thị, nên cho hai ngàn người theo bồi, hồi môn hai trăm xe. Mạnh Tôn Thị là hảo hữu đời đời với Quý Tôn Thị Thúc Tôn Thị, để cho thấy sự đoàn kết của ba nhà cùng với sự ủng hộ cuộc hôn nhân này, nên cũng gửi tới năm mươi xe lễ vật, khoảng năm trăm ca kỹ, lực sĩ, nghệ sĩ xiếc ảo thuật, thợ thủ công tay nghề cao.

Đó là thời đại "Oai hùng vũ phu, công hầu chắn thành", nữ tử thích nhất là nam nhi anh hùng võ nghệ cái thế, phổ biến là tính cách thà làm thiếp của anh hùng, còn hơn làm vợ kẻ tầm thường. Khánh Kỵ chẳng những phù hợp với điều kiện anh hùng, mà còn có uy danh phát triển không ngừng, dần dần thay thế Sở quốc, âm ỉ đưa Ngô quốc trở thành đệ nhất đại quốc ở phía Nam, cho nên cuộc hôn lễ rung động thiên hạ này, cũng khiến cho nhiều thiếu nữ Lỗ quốc mơ ước. Trong đó người bị hận nhất chính là Quý Tôn Tiểu Man do nàng kiên trì không cho các thiếu nữ Quý thị được kết hôn Đằng giá.

Khánh Kỵ là Ngô vương, mặc dù không phải tất cả chư hầu trung nguyên đều thừa nhận, nhưng ít nhất cũng là chư hầu một phương. Bởi vậy nên Quý thị, Thúc thị gia chủ là Quý Tôn Ý Như, Thúc Tôn Ngọc đều tự mình tiễn tới tận biên giới hai nước.

Việc đã đến nước này, Lỗ quân Cơ Tống mặc dù trong lòng hận thấu xương, hận không thể chửi cho Khánh Kỵ và Tiểu Man một trận, nhưng mà bởi vì đại sự liên minh giữa hai nước, cho nên mặt ngoài không thể không tỏ vẻ, bởi vậy cũng cho sứ đi cùng.

Đại hành nhân Thái Nghĩa tiếp đón hai vị tân nương vào Ngô quốc, đi đường vòng qua Nhâm gia bảo, đón Nhâm Nhược Tích, ba cô gái cùng đi tới Cô Tô. Danh phận địa vị của Nhâm gia không bằng Quý Thị Thúc Thị, chỉ có thể ganh đua về hồi môn, bởi vậy của hồi môn có khi còn nhiều hơn cả Quý Thị. Người ngựa xe của ba cô gái hợp lại một chỗ, cho nên di chuyển thật sự là chậm chạp, khi tiến tới Cô Tô thành, chiếc xe nghi thức đã tới trước cửa hoàng cung, thanh thế cực kỳ lớn, khiến cho dân chúng Cô Tô thành được đại khai nhãn giới.

Hôn nhân đại sự, không giống như bình thường. Khi ba cô gái chưa vào thành, Khánh Kỵ liền lên xa giá tới tổ miếu cáo tế, do Thái Bặc chủ trì nghi thức tế lễ. Sau khi ba cô gái vào thành, liền quay về cung trước.

Cửa cung mở rộng, đại hành nhân Thái Nghĩa dẫn đường cho ba cô gái xuống xe vào cung, lộng lẫy đi tới. Đi qua Nghị Chính điện, thẳng tới hậu cung. Khánh Kỵ đang ở ngự hoa viên giữa hậu cung và Nghị Chính điện nghênh đón ba vị tân nương.

Tông Bá đại nhân tóc trắng xóa vui sướng đứng ở phía trước, thực hiện nghi thức cùng với đại hành nhân, đón lấy ba cô gái tiếp tục đi. Ấn theo quy củ, là lúc cô dâu vịnh thơ ca, từ xa thăm hỏi chú rể, có điều... hôm nay ba cô gái cùng vào, bài ca này nên do ai xướng?

Ba nữ tử đã cùng Khánh Kỵ trải qua thời điểm khó khăn nhất, từng cùng ở trong quân doanh đồng cam cộng khổ với hắn, đã có tình cảm rất sâu đậm lẫn nhau. Hiện giờ lại được gả cho cùng một trượng phu, sau này ba người ở chung thế nào, phải hữu hảo ra sao, phải thế nào để có thể chung sống hòa bình, cả ba cô gái đều đã cẩn thận suy nghĩ. Có điều chuyện trước mắt, bài ca này nếu dành cho người khác, vô hình chung giống như hạ thấp mình xuống một bậc, trong lòng ba nữ tử đều đang có tính toán.

Khi đó tân nương tử xuất giá, ăn mặc áo dài long trọng hoa lệ, nhưng mà không có khăn voan hồng che mặt, ba nữ tử ở trong hoa viên dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn nhau, cắn nhẹ môi đỏ mọng, đều muốn mở miệng, nhưng lại không muốn mở miệng trước, không khí nhất thời liền có chút quỷ dị.

Đúng lúc này, một thanh âm đáng yêu giòn tan cất lên giọng hát trong trẻo. 

Ba cô gái kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mặc áo long phượng đỏ thẫm, đầu đội mũ hoa tươi cười thản nhiên đi tới, đứng ở phía trước các nàng.

Cô bé đó khoảng trên dưới mười tuổi, mắt ngọc mày ngài, mặt như tranh vẽ, là một tiểu mỹ nhân trắng ngần, thật không hiểu khi lớn lên sẽ làm mê mệt biết bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết. Trong tay cô bé cầm một lẵng hoa, vừa hát, vừa tung những cánh hoa từ trong lẵng lên, thoải mái tiến về phía trước.

Tông Bá đại nhân cười tít cả mắt, chắp tay hướng tới ba vị tân phu nhân: "Phu nhân, mời."

Ba nữ tử từ tâm tình khẩn trương dần trở nên buông lỏng, thầm khen lang quân của mình chuẩn bị chu đáo, ba cô nương đều có tính khiêm nhường, nhưng luôn hi vọng mình được trượng phu yêu mến nhất, đương nhiên không muốn thua kém nữ tử khác. Nếu bài hát chỉ có một người được xướng, vậy thì cứ để một đồng nữ hát lên, trong lòng ba người đều trở nên thoải mái.

" Tiểu Quang, hát hay lắm, hôm nay ăn mặc rất đáng yêu." Khánh Kỵ cười cười nhìn thoáng qua ba người ngọc đang khoan thai đi tới, vỗ nhẹ lên đầu vai của Thi Di Quang nói.

Hôm nay hắn là tân lang, không cần mặc triều phục, mà mặc một bộ trường bào trắng thuần đường viền hoa, thắt lưng đeo ngọc đái, tóc búi cao. Thi Di Quang không khỏi thấp giọng thở dài: "Đại thúc hôm nay rất... rất... rất..."

"Hôm nay rất thế nào?" Khánh Kỵ cúi lưng xuống, cười cười nhìn về phía nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Di Quang đột nhiên ửng đỏ, nàng cắn môi khẽ lắc đầu, bỗng nhiên chạy sang một bên, đứng bên cạnh Văn Chủng, rồi quay người lại, trán cao lưng thẳng hướng mắt nhìn về Khánh Kỵ, khuôn mặt trong trẻo, có một loại mong chờ trẻ con không nói nên lời.

Khi Thi Di Quang xấu hổ chạy đi, Diêu Quang tam nữ đã thướt tha tới trước mặt hắn. Khánh Kỵ đứng thẳng lưng, mỉm cười nghênh đón tân nương của hắn...

Vương xa nghi thức đậu ở ngoài cửa, Khánh Kỵ đón ba vị tân nương vào trong hậu cung, ngồi trên điện, được các nô tỳ thăm viếng, liền coi như chính thức xác nhận thân phận Vương phi của các nàng, sau đó lại lên xe với các nàng, tân lang và tân nương quay về tổ miếu để bái linh vị phụ tổ.

Đợi sau khi nghi thức này hoàn thành, lại quay về hoàng cung lần nữa. Khánh Kỵ đưa ba vị tân nương vào hậu cung, lão Tông Bá tóc bạc trắng vội vàng chạy tới nói: "Đại vương, Đại vương một lần cưới ba cô gái, tối nay sẽ ở trong điện của vị phu nhân nào hợp cẩn*, để cựu thần an bài theo đúng trình tự." (cẩn là quả bầu, bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn) 

Nếu là cưới một vợ mà chín Đằng nữ theo thì không có vấn đề gì, chỉ có chánh phu nhân mới có tư cách hợp cẩn, mà những Đằng nữ đó địa vị lại thấp hơn, không cần phải suy xét, nhưng mà ba nữ tử này địa vị giống nhau, ai trước ai sau lại cần Khánh Kỵ phải quyết định.

Khánh Kỵ ngẩn ra: "Quả nhân sao lại quên được nhỉ, cứ tùy đi, trong điện của ai cũng được." 

Hắn bước đi hai bước, bỗng dừng lại, hơi suy tư nói: "Ừm..., ở trong điện Nhược Tích thiết yến cũng được, đặt một bàn rượu là được."

"A, làm sao như thế được, lễ hợp cẩn long trọng đến thế nào, ở chỗ của Man phu nhân và Diêu Quang phu nhân, Đại vương không tính toán gì sao?"

Khánh Kỵ đã vội vàng bước nhanh tới Nghị Chính điện để tiếp quần thần, Tông Bá đại nhân nói hắn không kịp nghe, Tông Bá suy nghĩ một chút, chung quy cũng không dám làm theo phân phó của Khánh Kỵ, hắn vội vàng phân phó ngự thiện đi chuẩn bị ba bàn tiệc rượu, đưa tới điện của Nhược Tích phu nhân trước, rồi vội vàng đuổi theo Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ ở Nghị Chính điện nhận sự chúc mừng của triều thần, tiếp kiến sứ giả của Lỗ quốc và các nước khác, sau đó ở trên Nghị Chính điện tiếp nhận các món quà cưới long trọng.

"Hồi môn Thúc Thị: Ba trăm thị tỳ, ba trăm gia tướng, ba trăm thợ thủ công, sáu trăm gia nô, ba trăm con trâu, năm trăm con dê, hai trăm thớt ngựa, châu báu ngọc khí..."

Lễ quan đọc danh sách lễ vật, rồi trình danh sách lên, Khánh Kỵ nhận danh sách lễ vật của Thúc Thị mở ra xem lướt qua một chút, vừa mới khép lại giao cho Tông Bá, đột nhiên 'xoạt' một cái lại đoạt về.

Tông Bá ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Khánh Kỵ, chỉ thấy Khánh Kỵ vội vàng mở ra danh sách, xem kĩ lại lần nữa, không khỏi cười to. Tông Bá đại nhân trố mắt nhìn, không hiểu Thúc thị tặng món quà nào hợp với ý đại vương như vậy.

Nhưng... cho dù là lễ vật gì, đường đường là Ngô quốc Đại vương, dưới con mắt của quan khách, quần thần cũng nên thu liễm một chút chứ, Tông Bá đang muốn tiến lên nhắc nhở, đã thấy Khánh Kỵ mặt mày hớn hở nói: "Thúc Thị tặng cho sáu trăm gia nô, trong đó có một người tên là Thiếu Chánh Mão, nhanh chóng đưa hắn lên gặp mặt quả nhân."

Tông Bá nghe thấy vậy, kinh ngạc nhìn xuống dưới, sứ giả Lỗ quốc ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng đáp lại một tiếng, đứng ở bậc thềm cao giọng phân phó. Một lát sau, trong đội ngũ gia nô của Quý Thị đi ra một người, có vẻ hơi giật mình, chần chờ đi về phía trước, không biết Ngô Vương Khánh Kỵ gọi duy nhất một gia nô như hắn ra để làm gì.

Khánh Kỵ liếc mắt nhìn, thấy rõ bộ dáng của Thiếu Chánh Mão, đột nhiên cảm thấy thổn thức.

Nhớ rõ hai năm trước khi hắn rời khỏi Phí thành tới Vệ quốc, có đi qua Khúc Phụ để từ biệt đám Quý Tôn Ý Như, Dương Hổ, lúc đó từng ở Lê Viên phía đông thành Khúc Phụ xem Thiếu Chánh Mão và Khổng Khâu tranh luận về pháp, khi đó Thiếu Chánh Mão phong độ như thế nào? Dáng người cao to, một bộ áo dài màu xanh, mặt như quan ngọc, nhanh nhẹn phong độ, trên môi luôn trực nụ cười như gió xuân, là một nam tử tuấn lãng. Mà nay gặp lại hắn, lưng đã hơi còng xuống, hai bên tóc mai đã điểm sương, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm vài phần, mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, mà giờ đã giống như một người năm sáu mươi tuổi.

"Kẻ hèn... Nô tài Thiếu Chánh Mão, tham kiến..."

Thiếu Chánh Mão lắp bắp nói, đang muốn dập đầu dưới bậc thềm, Khánh Kỵ đã bước nhanh tiến lên, xuống bậc thềm đón chào, giang tay ngăn hắn lại, nắm chặt hai tay hắn mà lắc lắc, vẻ vui mừng lộ trên khuôn mặt, nói: "Quả nhân trông mong Thiếu Chánh tới nước Ngô, đã mòn mỏi cả con mắt rồi. Hôm nay quả nhân cưới phi, đã là chuyện mừng, nay lại nhìn thấy đại phu, lại càng vui mừng gấp bội."

Thiếu Chánh Mão sợ hãi nói: "Đại vương, Thiếu Chánh Mão chỉ là một gia nô Thúc Thị, không dám nhận Đại vương gọi như vậy."

"Ai, người Lỗ có mắt không tròng, khiến đại phu trở thành một gia nô. Trong mắt của quả nhân, đại phu chính là rường cột nước nhà, quả nhân cầu người hiền tài như khát nước, từ lâu đã mến mộ danh của đại phu, chỉ tiếc rằng đại phu có chức vụ ở Lỗ quốc, không thể về với quả nhân. Nay Lỗ đã bỏ qua đại phu như vậy, quả nhân lại xem đại phu như châu như ngọc, nay đã có được đại phu, sao có thể để minh châu tiếp tục long đong?"

" Đại... Đại vương..." Thiếu Chánh Mão vừa mừng vừa sợ, gương mặt đỏ lên, môi run rẩy, miệng không thể nói, hai hàng nhiệt lệ đã dâng trào.

Mọi người ở xa không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy Khánh Kỵ thần tình vui vẻ, cúi đầu nói luôn miệng, Thiếu Chánh Mão kia thì nước mắt như mưa, vẻ mặt khó kiềm chế được, không khỏi ngồi dậy lắng nghe.

Sứ giả Vệ quốc là Di Tử Hạ, bạn cũ đã tới, vừa mới thấy ở trong điện, Khánh Kỵ liền vui vẻ xuống thềm nắm tay hắn trò chuyện, không hề ngại thân phận nam sủng Vệ Hầu của hắn, khiến cho các sứ giả quần thần đều phải tròn mắt. Lúc này lại thấy Khánh Kỵ thân thiết với nam tử Lỗ quốc này như vậy, khiến cho một vài tên quan phía sau Di Tử Hạ không khỏi khe khẽ nói thầm: "Khó trách Quân thượng phái Di Hạ đi sứ Ngô quốc, hắc hắc, Quân thượng cũng rất biết ý, hóa ra là Ngô vương cũng cùng một ruộc, cũng là thích nam nhân..." 

Loading...



Tên kia không cho là đúng nói: "Bậy bạ, người Lỗ này không phải là quá già sao, còn bị gù nữa, luận về tư sắc làm sao mà bằng được nửa phần xinh đẹp của Tử Hạ..."

"Mỗi người một sở thích mà..."

Một người lớn tuổi đứng bên vuốt râu nói: "Ngươi nói thật là hoang đường."

"Sao lại hoang đường? Mới vừa rồi trên cung điện, Ngô Vương Khánh Kỵ chỉ ưu ái với duy nhất Vệ quốc sứ thần Di Hạ của ta, hiện tại lại như thế này với một gia nô Lỗ quốc, chẳng lẽ không đúng...?"

" Đương nhiên không phải," Lão giả vô cùng tự tin nói: "Lão đệ, kinh nghiệm của ngươi còn hơi nông cạn rồi, lão phu đã gặp qua nhiều người, tuệ nhãn như đuốc, theo lão phu xem ra, nếu bảo Ngô Vương là một người chỉ thích nam tử, ta như thế nào cũng không tin, nếu nói về thích, ngài hẳn là nam nhân nữ nhân đều thích hết."

Trong các thị tỳ do Thúc Thị tặng, có một người đứng ở trong hàng thấy tình huống như vậy, không khỏi lộ ra một tia kì dị trong mắt, trong lòng tự nghĩ: "Ngô Vương dùng người, quả nhiên mới lạ, không dựa theo khuôn mẫu. Thiếu Chánh Mão là một gia nô, ngài đường đường là Ngô vương tôn quý, vậy mà lại dùng lễ này để tiếp đón, việc này... phải sớm bẩm báo cho Công Sơn đại nhân biết mới được."

So với việc khiến cho Lỗ quân Cơ Tống cùng đại tư khấu Khổng Khâu không được vui, có thể có được một nhân tài Pháp gia như Thiếu Chánh Mão thì chỗ tốt hiển nhiên nhiều hơn rất nhiều, cho nên nếu đã muốn dùng hắn, thì cũng không cần phải che giấu thân phận. Khánh Kỵ lễ ngộ như vậy, công khai bày tỏ hảo cảm với Thiếu Chánh Mão, có tính quảng cáo rất lớn. Hành động ngày hôm nay, ngày sau nếu còn đề bạt Thiếu Chánh lên lục khanh, còn không sợ rung động thiên hạ, đưa tới càng nhiều anh tài sĩ tử hay sao?

Những gia nô được Thúc Thị tặng cho được Tông Bá đại nhân cho người dẫn lui ra, Thiếu Chánh Mão thì lại được lưu lại bên người Văn Chủng, thái độ trọng dụng người của Ngô Vương Khánh Kỵ đã rất rõ ràng.

Tiết mục nhỏ này kết thúc, Khánh Kỵ tiếp tục tiếp nhận lễ vật của Mạnh Tôn thị , lễ vật của các quốc gia, tiền tài chồng chất như núi, khiến Khánh Kỵ cười híp cả mắt. Hắn bắt đầu có chút hối hận, nếu không phải sợ ba cô gái tính toán ai trước ai sau, tách hôn lễ này ra cử hành ba lần, thì lễ vật thu được chẳng phải là nhiều hơn sao? Nghĩ như vậy, Khánh Kỵ không khỏi bật cười: Cũng không chắc, nếu ba nàng không cùng vào cửa, thì lễ vật của các quốc gia cũng chẳng phong phú như vậy, tất nhiên sẽ chia làm ba phần, theo thứ tự đưa tới. Ừm... Cổ kim giống nhau, ở hậu thế người tới dự lễ đưa phong bì, so với lúc này hẳn là cũng giống nhau.

Qua quá trình nhận lễ, trong cung Ngô Vương liền mở tiệc rượu, mời tiệc sứ giả các nước cùng quan lại, tới khi trời gần hoàng hôn, sứ giả các nước cùng quần thần lần lượt cáo lui, Khánh Kỵ mặt đỏ lựng mới trở về hậu cung.

Nhâm Nhược Tích đoan đoan chính chính ngồi trên giường đỏ thẫm, bên người là cây táo và cây dẻ ngụ ý cho sự cát tường, trong tay là một chiếc khăn tay bị mười ngón tay thon dài của nàng xoắn đi xoắn lại, đã nhanh chóng bị vo thành một cục. Từ khi quen biết Khánh Kỵ đã trải qua đủ chuyện, không ngừng nhớ lại trong lòng, tâm hồn thiếu nữ trở nên ngọt ngào, lại cảm thấy thỏa mãn. Hiện giờ rốt cục đã trở thành tân nương của chàng, cùng chàng tới đầu bạc răng long, trong lòng nữ nhi sao có thể yên cho được.

Sớm đã nghĩ đi nghĩ lại, nhớ rồi lại nhớ hết thảy các bước cùng lễ nghi trong đêm động phòng phụng dưỡng phu quân, phải làm sao để khiến cho phu quân cảm thấy mỹ mãn, phải làm sao để không mất đi thể thống tiểu thư khuê các, nhiều vô số, dường như đã đọc làu làu, thế mà lúc này lại vẫn cứ khẩn trương.

" Đại tiểu thư, Đại vương đang ở Nghị Chính điện uống rượu với quần thần sứ giả..."

Nhâm Nhược Tích âm thầm nén giận trong lòng: "Kẻ oan gia này, uống nhiều rượu như vậy, không sợ hại đến thân mình sao."

Nàng tằng hắng cổ họng, phân phó xuống: "E hèm, phân phó đi, chuẩn bị cho Đại vương một bát canh rã rượu."

"Vâng!"

" Đại tiểu thư, Đại vương đang ở Nghị Chính điện nhận lễ từ biệt của quần thần..."

Ngón tay của Nhâm Nhược Tích không khỏi căng thẳng, chiếc khăn trong tay bị xoay càng nhanh.

" Đại tiểu thư, Đại vương đang tới hậu cung..."

"Ừm, kích động cái gì, không sợ bị người chê cười sao. Im lặng đi, không được làm mất lễ nghi trước mặt Đại vương." Nhâm Nhược Tích trừng mắt đẹp, nhưng trong tâm của chính nàng cũng đang như con nai nhảy loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thiếp thân thị nữ của Nhâm Nhược Tích cùng nàng vào cung, làm cung nữ phụng dưỡng nàng. Các nàng từ trước lúc hôn lễ đã được Tông Bá đại nhân phái người cho quen thuộc đường đi lối lại lễ nghi trong cung, hiện giờ đã quen thuộc, bọn thị nữ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng truyền báo tin tức mới nhất cho Nhâm Nhược Tích.

" Đại... Đại tiểu thư..." Một thiếp thân thị nữ bỗng nhiên vội vàng chạy đến trước mặt, thần sắc khác thường.

"Làm sao?"

" Đại tiểu thư..."

"Nói mau!"

" Đại... Đại vương đi vào tẩm cung Diêu Quang phu nhân..."

" Cái gì?" Nhâm Nhược Tích ngẩn ra, trong lòng giống như ngã xuống vực sâu, cái mũi chua xót, hai mắt nhất trời như có một tầng sương mù.

Nàng là nữ nhi Nhâm thị, thân phận địa vị không thể so sánh với Diêu Quang, Tiểu Man, Khánh Kỵ đi tới tẩm cung của hai nàng kia trước, hoàn toàn là hợp tình hợp lí, Nhược Tích vốn không có ý niệm muốn tranh với hai nàng trong đầu, nhưng... nhưng đại vương rõ ràng đã phân phó thiết yến trong tẩm cung của nàng, muốn làm lễ rượu hợp cẩn với nàng trước. Khánh Kỵ làm như vậy, rõ ràng là sợ thái giám nô tỳ xem nhẹ thân thế của nàng, cho nên cố ý đặc biệt sủng ái nàng, khiến cho nàng vừa hoan hỉ vừa cảm động. Chỉ có điều chờ đợi lâu như vậy, hắn lại vào tẩm cung Diêu Quang, điều này sao nàng có thể chịu được?

Chúng thị nữ trên điện nhất thời câm như hến, đột nhiên khiến cho Nhâm Nhược Tích càng cảm thấy khó chịu nổi, khuôn mặt của nàng nóng bừng, dùng sức bóp chặt khăn tay, nàng không muốn hạ nhân nhìn thấy cảm xúc của nàng dao động, mạnh mẽ áp chế âm điệu nói: "Các ngươi tạm thời lui ra, đến khi đại vương tới thì bẩm báo cho bản phu nhân biết."

"Vâng!" Các thị tỳ nháy mắt với nhau, vội vàng không ngừng lui ra ngoài tẩm cung. Nhâm Nhược Tích cúi đầu xuống, nước mắt đã lặng lẽ chảy ra.

" Đại tiểu thư..."

Một thị tỳ lại chạy vào, khiếp sợ nhẹ giọng gọi nàng. Nhâm Nhược Tích vội vàng chớp chớp mắt, để không bị nhìn thấy bộ dáng thương tâm, chậm rãi nói: "Chuyện gì?"

" Đại... Đại vương ra khỏi tẩm cung của Diêu Quang phu nhân, lại tới tẩm cung của Man phu nhân."

"Hả?" Nhâm Nhược Tích bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh trừng lên, thất thanh nói: "Nhanh như vậy?"

Tiểu tỳ kia thần sắc có vẻ cổ quái, không cách nào trả lời được câu hỏi có phần ám muội này.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Nhâm Nhược Tích mới phát giác trong những lời này có lỗi, lỗi ngôn ngữ, không khỏi nóng cả mặt, phân phó xuống: "Đã biết, đi đi."

"Vâng!" Tiểu tỳ kia rón ra rón rèn rời khỏi tẩm điện, lè lưỡi với tỷ muội hai bên, nhẹ nhàng vỗ bộ ngực sữa.

Đúng lúc này, lại có một thị tỳ tiến vào cung: "Đại tiểu thư..."

"Nói!"

" Đại vương, đang đi về phía này..."

"A." Nhâm Nhược Tích mở miệng ra thành hình chữ O, rốt cuộc không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment