Đại Tranh Chi Thế

Chương 365

Sở quốc lệnh doãn Phí Vô Kỵ cùng Việt quốc thái tử Câu Tiễn đích thân thống soái đại quân, nhân tình hình Ngô quốc vắng chủ, đánh một đòn tấn công mạnh mẽ vào Ngô quốc, hai quân tập hợp tại Thiên Mộc sơn.

Lúc này, bọn chúng vừa nhận được tin tức về việc Doanh Thiền Nhi dẹp loạn đảng bình định thiên hạ Đông Di do các thám báo được phái tới Đông Di đưa về. Trên núi, đại quân đang xây dựng cơ sở tạm thời, đóng quân lập trại, vùi lò nấu cơm, chỗ nào cũng bận rộn.

Phí Vô Kỵ và Câu Tiễn cùng tản bộ đi lên đỉnh núi thị sát, ngắm nhìn những làn sóng nước lăn tăn gợn dưới hồ, ba nhánh sông hợp lại tại đây, nhìn ra phía xa giống như ba sợi ngọc đới, hội tụ tại đây tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ. Thu về đem lại không khí sảng khoái khắp nơi, điện ngọc sáng sủa, trời xanh ngắt, trên đỉnh núi, gió núi mênh mông cuồn cuộn, thổi vào tay áo phần phật.

Phí Vô Kỵ có chút ảo não hỏi:

- Đám người Đông Di xét cho cùng chỉ là một nắm cát vụn tan tác, Công Sơn Bất Nữu cùng Trọng Lương Hoài là một cặp tiểu nhân hám lợi vô sỉ, lão phu sớm đã biết hai tên khốn đó không thể tin tưởng được đâu.

Câu Tiễn mỉm cười nói:

- Lệnh doãn đại nhân việc gì phải lo nghĩ, vốn dĩ chúng ta cũng không mong chúng có thể gây tổn thất gì lớn lao cho Khánh Kỵ, bọn chúng đưa Khánh Kỵ tới được Đông Di đã coi như là hoàn thành sứ mệnh rồi.

Phí Vô Kỵ lắc đầu nói:

- Nói là vậy, nhưng... loạn Đông Di được dẹp yên, lão phu lo rằng Khánh Kỵ sẽ quay về sớm hơn dự định của ta, gây nhiễu loạn những bố trí mà ta đặt sẵn.

- Ha ha...

Câu Tiễn bệ vệ nhìn xung quanh, đưa mắt nhìn về cửa sông Ô Trình cách không xa, tự tin đĩnh đạc nói:

- Theo tính toán của Câu Tiễn thì không thể nào đâu. Tuy rằng loạn Đông Di đã được dẹp, nhưng Khánh Kỵ đã xuất binh, vậy thì chắc chắn sẽ chuyển hướng về Bành Thành, quyết chiến với Tống quốc.

Tống quốc vừa đánh bại Tấn, tuy rằng chỉ là thừa cơ gặp lúc Tấn quốc nội loạn, nhưng dù sao cũng khiến cho nhuệ khí quân Tống tăng lên bội phần. Lại thêm Vệ Tống xưa nay bao bọc liên thủ với nhau, chỉ cần Tống quân bại trong tay Khánh Kỵ, Vệ quốc nhất định sẽ xuất binh bảo vệ. Ngô quân tuy dũng mãnh, nhưng nơi đó là lãnh thổ của Tống, Ngô quốc mất đi địa lợi nhân hòa, muốn chiến thắng cũng chẳng phải dễ dàng gì.

- Hm...

Phí Vô Kỵ vê râu suy nghĩ, bình tâm trở lại nói:

- Tình hình quân đội cố thủ bên Ngô thế nào rồi?

Câu Tiễn nói:

- Quân đội còn lại trong nước của Ngô chủ yếu là cảnh vệ vương thành Cô Tô và đại quân Kinh Lâm từ Vũ Nguyên tới. Chúng ta xuất kỳ bất kỳ (đánh thần tốc), thọc thẳng vào Cô Tô thành. Tôn Vũ sẽ không kịp trở tay phòng bị vòng ngoài, buộc phải co rúm tập trung toàn bộ quân bảo vệ thành và đại quân của Kinh Lâm vào hết trong thành cố thủ. Xem ra chúng muốn cậy vào thành trì kiên cố, đợi Khánh Kỵ dẫn quân Bắc phạt trở về.

Ngoại trừ điều đó ra, nội bộ Ngô quốc hiện tại chẳng có uy hiếp là bao với chúng ta cả. Đại tướng Ngô quốc A Cừu đại bại tại Ngự Nhi thành, lập tức chạy về Túy Lý, hợp binh với Tái Cừu, trước tiên chạy về hướng Cô Tô thành. Giữa đường hình như nghe theo lệnh Tôn Vũ, lại đi về Nam Võ thành mà Lương Hổ Tử đổ bao tâm huyết gây dựng, đó là nơi binh lực hiện tại có ít nhất, nhưng lại có đội chiến hạm mới được xây dựng. Một khi A Cừu Tái Cừu tới, sẽ điều hầu hết chiến hạm lái vào trong hồ, cậy vào những hồ đảo nhỏ, dùng neo xích nối các chiến hạm lại, trên thuyền chất đầy củi nỏ dầu hỏa, nếu chúng ta tấn công Vũ Nguyên đoạt lấy chiến thuyền, thì chúng sẽ lập tức phóng hỏa hủy thuyền luôn.

Phí Vô Kỵ cười rộ lên:

- Rất tốt, những động tĩnh đó cho thấy, Ngô quốc không hề có sự chuẩn bị để đối phó với ta, nên mới lúng túng bị động như vậy. Ha ha, dựa vào việc có chuẩn bị mà như không chuẩn bị, chúng ta đã chiếm được tiên cơ rồi. Chúng ta nghỉ tạm tại nơi này, để binh sĩ hồi phục lại thể lực, sáng sớm mai sẽ phát binh tiến thẳng tới Cô Tô.

- Ừ, có điều chúng ta muốn đánh nhanh thắng nhanh với Cô Tô thành là điều không dễ chút nào.

Câu Tiễn nghiêm mặt nói:

- Biết người biết ta, Câu Tiễn không chỉ phái mật gian sang Ngô quốc, mà còn lợi dụng đám người Ngô đến Việt quốc ta làm ăn, phái thêm một toán quân trà trộn vào trong đám thợ thủ công lao dịch đến Ngô quốc làm lính, hòa vào trong đám phu dịch đi trùng tu sửa chữa trong thành Cô Tô, cho nên tiếp xúc được những thông tin tình báo mà người ngoài không thể nào biết được.

Tòa đại thành mà Ngũ Tử Tư dày công xây dựng, vốn đã suy tính tới hiểm nguy giáp sông lớn ở phía Bắc, ở phía Tây và phía Nam đều có địa thế trời ban, vì vậy lúc xây thành đã cất công xây dựng một cứ điểm quân sự, cả tòa thành Cô Tô vững như bàn thạch, hầu như không có một sơ hở nào để khai thác. Nếu như tướng thủ thành không u mê nhu nhược, chúng ta muốn công phá thành Cô Tô e rằng chỉ còn cách đắp núi đất bên ngoài, từng bước áp sát, cho tới khi tiếp cận với thành Cô Tô, người Ngô mất đi lợi thế thành trì kiên cố, lúc đó chúng ta mới có thể tận dụng được ưu thế binh lực mà cưỡng công thành trì.

Phí Vô Kỵ nhăn mặt, khẽ nhíu mày:

- Nếu như dùng kế sách đó, cứ coi như quân thủ thành Cô Tô không ra khỏi thành tập kích quấy rối, đại quân Khánh Kỵ không về đánh sau lưng ta phản công, để cho chúng ta chỉ còn mỗi việc đào đất dựng núi, thì nhanh nhất cũng phải mất nửa năm, nhưng người Ngô đâu chỉ biết khoanh tay chờ chết chứ?

Câu Tiễn cười nói:

- Cho nên, Tôn Vũ đã có chủ ý là cố thủ đợi viện binh, thì chúng ta cũng phải tương kế tựu kế, dùng đến kế vây thành đánh viện (binh).

- "Vây thành đánh viện?" Phí Vô Kỵ vuốt râu nói:

- Kế sách này Duệ Dung đại nhân đã từng đề cập tới, lúc đó hai ta đang ở bổn quốc, thông tin liên lạc không trọn vẹn, lại thêm chúng ta phát binh sớm, không kịp bàn bạc kỹ lưỡng với ngài. Đó là kế sách trước đây Khánh Kỵ dùng để đối phó với Hạp Lư, ngài nghĩ Khánh Kỵ sẽ chịu trúng kế sao?

Câu Tiễn mỉm cười nói:

- Chính bởi hắn đã dùng kế đó với Hạp Lư, mới không tin rằng chúng ta làm theo y xì, không khác chút nào kế sách của hắn. Vả lại, căn cơ của Khánh Kỵ tại Cô Tô, thành Cô Tô tích trữ bảy phần trở lên những tài lực và binh sĩ tài cán của hắn, dù Khánh Kỵ biết chắc là trúng kế, cũng phải bối rối đắn đo, lo sợ thành Cô Tô thất thủ, hắn chỉ có thể cắn răng trở về mà thôi.

Phí Vô Kỵ trầm ngâm một lúc lâu, cắn chặt răng cười nói:

- Không sai, công thành ắt phải cầu viện, dẫn dụ Khánh Kỵ đến tiếp viện, chủ lực của ta sẽ lao thẳng tới ven bờ Trường Giang, đợi khi Ngô quân trở về, đợi chúng đến giữa dòng rồi tấn công, nói không chừng chỉ một trận sẽ khiến Khánh Kỵ bỏ mạng dưới lòng sông, cho dù không được vậy thì cũng làm tổn hao lực lượng của hắn, khiến hắn bị tổn thương nguyên khí.

- Điều này không dễ dàng như vậy đâu.

Câu Tiễn lại giội thêm một gáo nước lạnh:

- Tấn công quân thủ, chỗ khó thủ nhất chính là trên mặt nước, mặt sông rộng lớn, chỗ nào cũng là nước cuồn cuộn, nếu như xuất kỳ bất ý, chúng ta quả thực có thể gây trở ngại cho Khánh Kỵ. Nhưng nơi đây là cương giới Ngô quốc, việc điều động đại quân của ta khó lòng qua mắt được tai mắt của Khánh Kỵ. Đại chiến trên sông, có thể gây chút phiền toái cho hắn, tổn thất chút binh lực Khánh Kỵ cũng đã quá đủ rồi, muốn dồn toàn bộ đại quân đi đánh nhau trên sông e là rất khó.

Phí Vô Kỵ cười ha hả:

- Thái tử không cần lo nghĩ, lão phu chỉ nói thuận miệng vui mồm mà thôi. Kế vây thành đánh viện này lão phu tuy chưa bàn bạc kỹ lưỡng với ngài, nhưng cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.

Hắn phẩy tay chỉ về nơi xa, nói:

- Từ Trường Giang xuôi xuống, thẳng đến Cô Tô. Chúng ta có thể thiết lập một đạo phòng tuyến để hắn tới tấn công ở Hàn Ấp, Chu Phương, Vân Dương, Yểm Thành, Can Tụy, đợi chúng tấn công đến dưới thành Cô Tô, tất nhiên là sẽ hụt hơi không còn đủ sức lực, mười thành nhân mã không biết còn lại bao nhiêu nữa. Binh lực của ta ở thế thượng phong, lúc đó dù có tác chiến đánh trực diện thì Khánh Kỵ cũng khó lòng mà chống đỡ nổi. Huống hồ...

Phí Vô Kỵ cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia âm độc:

- Huống hồ lão phu còn phái đại tướng tâm phúc Lý Hàn dẫn thủy quân xuôi dòng đi xuống, đang ở trên thượng lưu đợi chờ cơ hội. Chỉ cần nghe được tin quân Ngô qua sông, Lý Hàn lập tức sẽ điều đại quân chặn đường lui của chúng.

Phí Vô Kỵ đấm hai tay vào nhau thật mạnh, trầm ngâm nói:

- Hoặc là không đánh, hoặc đánh, cũng phải khiến hắn vĩnh viễn không lết dậy được. Hắc! Chỉ cần đại quân Khánh Kỵ bị tiêu diệt, Cô Tô thành ngoại không có cứu viện, mặc cho chúng kiên cố dễ thủ khó công thế nào đi nữa, chúng ta cũng từ từ mà xơi tái được hết. Hạp Lư làm gì với Sở quốc Dĩnh Đô của ta thì bản lệnh doãn sẽ lấy lại gấp mười lần như vậy!

Câu Tiễn không ngờ được rằng tên quyền gian đệ nhất Sở quốc lại có tâm kế tàn nhẫn như vậy. Cách nhìn nhận về hắn bỗng chốc thay đổi, hai người bàn bạc với nhau suốt nửa ngày, Câu Tiễn lại hỏi một vấn đề quan trọng:

- Lệnh doãn đại nhân, liên lạc với Tống quốc thế nào rồi? Tống quốc nếu đồng ý thì đúng là một kế sách vẹn toàn.

Phí Vô Kỵ cười nói:

- Sứ tiết của lão phu phái đi vẫn chưa về. Có điều... thái tử việc gì phải lo lắng, chuyện tốt như vậy làm gì có lý nào không chấp nhận cơ chứ. Khi Tấn quốc đại loạn, liên quân Vệ Tống thừa thắng truy kích, không những đại thắng Tấn quân, mà còn đoạt lại những vùng đất đai bị Tấn chiếm đóng bao lâu nay. Vệ quốc nếm được vị ngọt bùi, không tin là Tống quốc không nóng mắt lên vì ghen tức. Chúng ta muốn Tống quốc nhân cơ hội Ngô quân lui về, đánh úp sau lưng Ngô, bọn chúng bỏ ra chẳng đáng là bao, lại có thể mở rộng được vùng lãnh thổ bạt ngàn, gạt bỏ kình địch Ngô quốc, chẳng phải đã động vào đúng tim đen của người Tống sao? Ha ha ha...

Phí Vô Kỵ ngửa mặt lên trời, cười điên cuồng, Câu Tiễn xuất thần nhìn về giang sơn phía xa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.


Phí Vô Kỵ quay đầu lại nhìn những tòa doanh trướng đứng thẳng tắp, cùng những làn khói bếp nổi lên trước mỗi lều trại, mỉm cười nhìn Câu Tiễn:

- Tiệc rượu chắc hẳn đã chuẩn bị xong, chi bằng thái tử trở về hàn huyên ăn uống với lão phu một phen, chuẩn bị chúc cho công danh chiến thắng quân Ngô luôn thể. Thái tử, ngài đang nghĩ gì vậy?

- A!

Câu Tiễn định thần lại, mỉm cười nói:

- Câu Tiễn chỉ đang nghĩ, vị dũng sĩ đệ nhất Ngô quốc kia... sẽ có cái chết thế nào đây...

……………

- Thật là thích thú biết bao....

Cơ thể dường như muốn nổ tung ra từng mảnh nhỏ, phiêu bồng giữa vũ trụ vô ngần bao la, rồi lại từ từ tụ hội lại một chỗ, khi ý thức của hắn dần dần trở về với thực tại, không khỏi đằng hắng phát ra câu nói từ trong khí quản như vậy.

Lại là một buổi tối nữa, Nam Tử nằm dưới thân thể của hắn, mười ngón tay thon dài nắm chặt lấy cơ thể hắn, đầu ngón tay bấm chặt vào vùng da lưng săn chắc như thịt nguội của hắn, mặt mũi cùng cơ thể đỏ gay, chịu từng nhịp lên xuống ra vào đều đặn của đối phương. Rất lâu rất lâu sau, mới thở dài một hơi sảng khoái, thả lỏng thân thể của mình.

- Nam Tử, nàng thật đúng là ân huệ mà ông trời ban tặng cho ta.

Khánh Kỵ tiếc nuối vuốt ve mái tóc đẫm đầy mồ hôi đang vương trên trán nàng, ôn nhu nói:

- Nàng thích không?

Nam Tử thở có chút gấp gáp, những đường cong nổi lên vẫn đang dính chặt với thân thể cường tráng của hắn, nàng lại tiếp tục ép chặt thân thể của mình vào Khánh Kỵ thêm chút nữa, dịu dàng đáp:

- Trông chàng sung sướng như vậy, trong lòng thiếp không biết còn sung sướng bao nhiêu lần như thế nữa.

- Vậy còn chưa thỏa đâu, ta nói ở chỗ này này.

Thân thể của Khánh Kỵ lại lay động xuống dưới, thân thể của nàng vừa thơm vừa trơn tuột, cảm giác ở vùng giữa đùi, cho dù sau cơn đê mê mãnh liệt vừa trải qua xong cũng vẫn còn chút gì đó mềm mại trơn ướt còn sót lại, khiến người ta như phiêu hồn bạt vía.

Thuận theo di chuyển của hắn, cơ thể Nam Tử vốn đã mẫn cảm lại "a" thêm một tiếng nữa, cặp đùi khẽ co lại, nàng cảm giác không tự nhiên lắm, nhẹ nhàng đánh khẽ vào người Khánh Kỵ, rồi lại vùi mặt vào trong bờ ngực ướt đẫm của hắn, phấn khích nói:

- Khoái hoạt...

Khánh Kỵ cũng không phải tay vừa, rõ ràng biết được phản ứng của nàng tựa hồ không được như điều mình mong muốn. Với hắn, sự thỏa mãn lớn nhất không chỉ là thỏa mãn của bản thân mình, mà còn thỏa mãn cả đối phương nữa. Hắn tiếp tục sờ xoạng tìm điểm khoái hoạt trên cơ thể nàng, cuối cùng thì Nam Tử cũng thở hổn hển úp mặt vào ngực hắn:

- Người ta... người ta không phải là không khoái hoạt, chỉ là... chỉ là đại vương quá thần dũng, khiến nhân gia không theo được. Nếu nhẹ hơn một chút, chậm hơn một chút, thì... thì...

Nàng mắc cỡ không nói gì thêm được, liền cắn một miếng vào giữa ngực Khánh Kỵ, áp chặt khuôn mặt nóng hổi vào ngực của hắn, nghe nhịp đập con tim của hắn không cất lên được tiếng nào nữa.

- A...

Khánh Kỵ giật mình, bật cười:

- Đây chẳng phải là đang vào... ma hợp kỳ sao, sau này sẽ tốt hơn thôi.

Nam Tử không hiểu thế nào là "Ma hợp kỳ", chỉ gật đầu ngượng ngùng ứng theo.

Khánh Kỵ trở mình nằm trên người nàng, kéo một mảnh gièm giường che thân thể hai người, một tay vuốt dọc sống lưng đến phần dưới của nàng, một tay nhẹ nhàng mơn trớn những chỗ khác, rồi nói:

- Sứ giả của Phí Vô Kỵ vừa rời đi tối nay, sáng mai, ta... cũng phải đi rồi.

Thân thể ngọc ngà của Nam Tử khẽ xơ cứng lại, rồi đột nhiên quay người ôm chặt lấy thân thể của hắn. Trong thời gian ngắn ngủi, Khánh Kỵ cảm giác trên lồng ngực hơi ướt át, nhẹ nhàng nâng cằm của Nam Tử lên, trông thấy nàng đang sụt sùi khóc sướt mướt.

- Nàng ngốc ạ, chúng ta đâu phải mãi mãi không gặp lại đâu. Chỉ là giải quyết xong cái họa lớn trong lòng này, chúng ta mới có thể thường xuyên bên nhau được thôi. Nếu không..., nàng cứ nghe theo lời Phí Vô Kỵ, chặn đường lui của ta là được.

Khánh Kỵ vừa lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên người nàng, vừa ôn nhu dỗ dành.

Nam Tử chuyển khóc thành cười, hé mở cặp môi anh đào nhỏ, làm bộ hung hăng cắn ngón tay của hắn, trên ngón tay vẫn còn đang thấm đẫm nước mắt của nàng, có chút mằn mặn. Nàng giương đôi mắt yêu kiều lên giận hờn nhìn hắn, Nam Tử lại cắn nhẹ vào ngón tay của hắn một cái nữa, rồi mới mở miệng nói:

- Đáng ghét, có phải không tin nổi người ta nên mới nói vậy không?

- Đâu có.

Khánh Kỵ nháy mắt mấy cái, vỗ nhẹ vào mông nàng một cái, cười xuề xòa:

- Nàng phải chịu vồ lấy hậu lộ của ta thì ta mới có thể chộp lấy hậu lộ của nàng được a.

Nam Tử chẳng hiểu ý tình trêu chọc của hắn, không khỏi nắm chặt đôi bàn tay đập mạnh vào ngực hắn:

- Chàng ấy, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu tin người ta.

Nàng gạt một thớ tóc dài sang một bên, để lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà, sau đó tựa vào ngực hắn, hấp háy mắt ôn nhu nói:

- Nếu như chàng muốn khi dễ Tống Vệ, trong lòng nhân gia cũng không làm khó chàng, nhưng cũng không thể vì chàng mà vứt bỏ thân nhân ở gia quốc.

Nàng ngẩng khuôn mặt mỹ miều lên, dùng ánh mắt ảo mộng nhìn hắn:

- Có điều... giữa Ngô và Tống, vốn chẳng có lý do thành địch, đúng không? Nhân gia chịu cắt nhượng Bành Thành, là vì chúng ta có ước định từ trước, nhưng phụ thân của thiếp vô tình khuếch trương sang Đông Di cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng ta thoải mái chấp nhận.

Nàng khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

- Với tai mắt tinh thông của chàng, tin rằng chàng cũng biết, cha thiếp... sức khỏe không tốt lắm, thiếp lo... ông không cầm cự được bao lâu nữa, lúc đó ấu đệ của thiếp lên ngôi vua, thiếu chủ còn non trẻ, Tống quốc mong cầu ổn định tự vệ đã là rất tuyệt. Tấn quốc giải thể diệt vong, cố nhiên đã giải quyết được mối nguy tiềm tàng của Vệ Tống, nhưng Tề quốc cũng vì vậy mà tác oai tác quái, dã tâm của chúng chưa chắc đã nhỏ hơn Tấn quốc, đến lúc đó Tào quốc, Tống quốc, Lỗ quốc sẽ đứng đầu ngọn gió, trở thành chướng ngại vật ngăn trở Tề bành trướng lực lượng.

Cho nên, cho dù người ta với chàng... với chàng không có quan hệ như thế này, việc Bắc tiến của Ngô cũng phù hợp với lợi ích của hai nước Vệ Tống. Dựa vào bốn nước Tào Lỗ Tống Vệ, lại thêm Ngô quốc mới nổi danh tiếng như diều gặp gió, Tề quốc nếu như muốn có động tĩnh gì phương hại chúng ta, cũng cần phải suy tính một chút.

Nàng uể oải nhúc nhích thân thể, nhắm nghiền đôi mắt, giọng lầm bầm nói:

- Chuyện mấy chục mấy trăm năm sau nhân gia không hơi đâu mà lo, có lo cũng không nổi. Chỉ hy vọng... trong thời loạn thế như vậy có thể tìm cho mình một chỗ bình yên là được.

Khánh Kỵ như có điều suy nghĩ trầm tư vỗ vào bờ vai nàng, nhẹ nhàng nói:

- Ừ..., ta hiểu ý của nàng, kỳ thực nàng cũng không cần phải lo, Tấn quốc bỗng nhiên bị xóa sổ, cục thế thiên hạ mấy trăm năm qua bị mất cân bằng, nhất thời những biến động xảy ra là điều khó tránh khỏi. Nhưng cũng vì lý do Tấn đột nhiên bị diệt vong, các nước hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cho nên hiện tại không kham nổi cơn sóng gió dữ dội này, muốn phát động biến cố long trời lở đất, thì còn phải đợi...

Nam Tử mở mắt, ngẩng mặt nhìn hắn, hoang mang nói:

- Long trời lở đất... đó là biến cố thế nào vậy?

- Ai mà biết được, là người trong cuộc, ai có thể đoán chắc được tương lai cơ chứ?

Ánh mắt của Khánh Kỵ bắt đầu sâu lắng:

- Nói về tương lai, chúng ta chỉ là những người trồng cây, khi chúng ta trồng một cái cây thì nói: “Đợi nó lớn lên, ta sẽ dùng nó để tạo nên một cỗ xe thật xa hoa mỹ lệ”, nhưng khi nó lớn lên trở thành cây đại thụ, người đời sau rất có thể sẽ dùng nó để xây cầu, dựng thuyền, xây nhà..., điều đó đã không còn hợp thời của chúng ta nữa rồi, có câu tục ngữ ví von rất hay: Con cháu tự có phúc con cháu, đừng làm trâu ngựa cho con cháu.

- "Con cháu tự có phúc con cháu, đừng làm trâu ngựa cho con cháu...", Nam Tử chưa từng nghe tới câu tục ngữ như vậy, có điều... hình như rất có đạo lý.

- Hắc hắc, lời quả nhân nói đương nhiên là có đạo lý rồi, nào!

Khánh Kỵ nheo mày, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười vui vẻ:

- Cái ngày long trời lở đất đó, vào thời chúng ta sống chưa chắc có thể chứng kiến được, vậy chúng ta tự tạo nên cơn mây mưa thất thường đi.

- Hả?

- Con cháu tự có phúc con cháu, không cần phải làm trâu ngựa cho chúng. Quả nhân cứ từ từ chăm nom hòn ốc đảo đang nằm dưới mình là đủ rồi...

- Ách?

Nam Tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vai lưng liền bị hích nhẹ, phần hông bị bàn tay to lớn nhấc lên, đẹp đẽ mất kiểm soát vểnh lên, mái tóc vừa được nàng bó lại cho gọn, giờ lại bù xù rối tung lên.

- Đại vương, ngài...

Nam Tử quay mặt nhìn lánh đi, nhưng chưa nói được câu nào, lưng lật trở lại, kiều đồn khẽ run lên, vùng tối mật trên cơ thể lại bị xâm nhập mạnh mẽ, một cảm giác khoái hoạt len lỏi khiến nàng há hốc miệng, một tiếng kêu nấc vang lên, ánh mắt Nam Tử nửa khép, đôi mắt mê ly, nằm sấp xuống dưới, cắn răng chịu đựng, cặp kiều đồn vểnh lên, mười ngón tay bấu chặt lấy tấm nệm, rên rỉ ỉ ôi.

Khánh Kỵ giang hai tay ra, dường như bó chặt lấy thân thể ngọc ngà ngọt lịm của nàng, ngón tay đưa đẩy liên tục, nhục cảm rần rật không thôi, Khánh Kỵ mạnh mẽ lao vào mảnh đất ốc thổ phì nhiêu đang đàn hồi co dãn ra vào kia...
Bình Luận (0)
Comment