Đại Tranh Chi Thế

Chương 73

Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi nhanh hướng ra phía ngoài, sáu mỹ nhân vừa mới thoát chết hai tay chồng lên nhau phục xuống đất, trán chạm vào tay, bái lạy thật lâu không dám đứng dậy, ở dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi thấm cả ra ngoài y phục...

Thấy Khánh Kỵ đi ra, Quý Tôn Tư cười to nói:

- Làm gì mà lâu vậy, khó tách rời khỏi sáu mỹ nhân đến như vậy sao?

Khánh Kỵ ngồi vào chỗ của mình, người đánh xe phía trước giật dây cương, đánh xe ngựa chạy ra bên ngoài. Người hầu mở rộng đại môn, xe ngựa lộc cộc rẽ vào phố dài. Thị vệ hôm nay rõ ràng tăng thêm nhiều, hơn mười đại hán cưỡi ngựa cảnh giác liếc nhìn chung quanh, trái phải xe ngựa có nối dài thêm bốn tấm ván để chân, đứng trên đó là thị vệ phòng thân của Khánh Kỵ và Quý Tôn Tư mỗi bên hai người.

Khánh Kỵ sóng vai ngồi bên Quý Tôn Tư , giả ra một bộ dáng dâm đãng, ha ha cười nói:

- Không phải vậy, không phải là khó có thể tách rời, mà là như keo như sơn. Sáu người các nàng không nỡ rời khỏi ta, khổ sở cầu xin được lưu lại hầu hạ, ài! Ta là người mềm lòng, mỹ nhân lại mềm giọng cầu xin, làm sao có thể từ chối được, đành phải đưa các nàng quay về phòng.

Quý Tôn Tư trừng to mắt, giật mình hỏi:

- Không phải chứ? Sáu người các nàng ở Khúc Phụ có tiếng xinh đẹp, cũng từng có không ít quan lại hào môn động tâm tư, muốn mang các nàng về để chính mình độc chiếm, chỉ có điều những tiểu mỹ nhân này lại không chịu, hôm nay sao có thể... sao có thể...

Khánh Kỵ giống như một con gà trống kiêu ngạo, ngỏng cao đầu lên, dương dương đắc ý nói:

- Ha ha, những công khanh đại phu đó há lại có thể so sánh với Khánh Kỵ ta?

Hắn liếc nhìn khắp nơi, ra vẻ thần bí ghé sát vào lỗ tai Quý Tôn Tư thì thầm một hồi, Quý Tôn Tư nghe xong thất thanh nói:

- Thực vậy sao? Một đêm chống lục nữ, lại còn có thể làm cho các nàng phục tùng như vậy, Khánh Kỵ công tử thật là có hảo bổn sự, ngươi...

- Suỵt, đừng nói, đừng nói, loại chuyện tình trên giường này có cái gì hay ho mà thổi phồng?

- Buồn cười, chuyện này mà không thổi, còn có chuyện gì đáng giá để thổi nữa? - Quý Tôn Tư bỗng nhiên chuyển sang một bộ mặt tươi cười lấy lòng, ghé sát vào, gian xảo hề hề cười nói:

- Chuyện đó..., không biết..., khụ khụ..., Khánh Kỵ công tử chính là có bí quyết bí phương nào sao? Chúng ta đều là huynh đệ một nhà, nếu có cái bí quyết gì, mong rằng công tử vui lòng chỉ giáo cho...

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Quý Tôn công tử, không phải Khánh Kỵ giấu làm của riêng, mà... tại hạ thật sự không có bí quyết gì để giảng.

Hắn vỗ đùi, rất là phiền não nói:

- Ài! Khả năng thiên phú, có biện pháp gì đâu.

Quý Tôn Tư nghe thấy vậy cũng vỗ đùi đánh 'bộp' một cái, buồn rầu nói:

- Ài, có biện pháp nào, làm cho ta cũng có thể có khả năng thiên phú đi?

Khánh Kỵ nhìn thấy bộ dáng phiền muộn của hắn, không khỏi chợt động trong lòng, cậu ấm này rõ ràng thuộc loại thân thể tương đối gầy yếu, chẳng lẽ là có chút không đắc ý cho lắm với chuyện trên giường? Hắn chợt nhớ tới năm đó ở trường quay có gặp qua một lão đẹp trai, ông anh này mỗi đêm đều làm "Đâu nang" (1), vốn là làm rất bí ẩn, xui xẻo thay có một lần bị người ta bắt gặp tại trận, trở thành trò cười cho toàn bộ tổ kịch. Lão đẹp trai kia bị nhạo báng, bèn đỏ mặt tía tai giải thích "Đâu nang ngoại thận" là phương pháp dưỡng sinh mà các nhà qua các thời đại tôn sùng, chẳng qua là lại càng làm cho người ta cười to hơn.

Ngoài ra còn có một vài phương thuốc Đông y bổ thận tráng dương, ở niên đại này chỉ biết rằng ăn gì bổ nấy, phỏng chừng còn không có bao nhiêu y sư biết hiệu quả trị liệu thực sự của chúng, vài thứ thuốc đó dược tính dịu nhẹ, chỉ có ích không có hại, không sợ thử một lần, liền cố ý hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí nói:

- Quý Tôn công tử, bí quyết tuy rằng không có, nhưng lại có vài toa thuốc tẩm bổ, nguyên là chỉ có trong cung đình Ngô quốc ta, công tử nếu thích, ta sẽ nói cho ngươi nghe.

Quý Tôn Tư vừa nghe thấy liền mừng rỡ, nói như vớ được vàng:

- Đa tạ công tử, mau mau nói đi, mau mau nói đi, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.

Khánh Kỵ cười, nói phương pháp thực hiện "Đâu nang ngoại thận" cùng một vài bài thuốc có chứa rau hẹ, là loại thực vật đã xác nhận là có hiệu quả tráng dương cho hắn nghe. Quý Tôn Tư nhớ kĩ trong lòng, thở dài:

- Phương thuốc này thật là kỳ diệu, nguyên lai rau hẹ một vật tầm thường như vậy lại có thể làm bổ thận, tráng dương, (sinh tinh, bổ huyết ^^) ha ha ha, đêm nay ta sẽ mang mấy thứ này ra thử một lần. Đa tạ công tử, phương pháp thần kì này, công tử rộng rãi ban cho, trong lòng Tư vô cùng cảm kích, nguyện cùng công tử kết làm hảo uyên ương.

Khánh Kỵ nghe thấy hai chữ 'uyên ương', trong lòng đầu tiên là phát lạnh, lập tức cười ha ha nói:

- Ta đã có ý muốn, chỉ là chưa dám mời ngươi, Khánh Kỵ cùng công tử đúng là ý hợp tâm đầu, tiếc là gặp nhau quá muộn, chúng ta liền kết làm... kết làm hảo uyên ương! Ha ha ha...

Phía trước mắt đã thấy sắp ra khỏi cổng thành phía Tây, dòng người xa xa đã bắt đầu nhiều lên, người đánh xe liên tục thét mắng xua người nhường đường, mà người đi bộ trên đường vẫn như đang tản bộ trên sân vắng, ai cũng không để ý đến hắn. Khi đó người đi đường cũng không tập trung, công tử trong thành nhiều như vậy, ai biết hắn là người nào, người đánh xe bất đắc dĩ, đành phải giảm tốc độ xe. Hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa chung quanh đều đi sát hơn vào, để phòng ngừa có người đi đường tiếp cận.

Khánh Kỵ liếc mắt nhìn chung quanh, thấy cổng thành phía trước ẩn hiện có treo một cái gì đó, dòng người chen chúc chính là bởi vì có nhiều người dồn vào đó quan sát, đến nỗi tắc cả đường. Tới lúc xe ngựa đến gần, mới nhìn rõ từ lầu cao bên trên cổng thành có hạ xuống một sợi dây thừng, trên dây thừng treo lơ lửng một khối tử khi, toòng teng cách mặt đất, hai tay để ở sau lưng, thi thể nhẹ nhàng lung lay đung đưa.

Bên cạnh đứng vài tên lính, cao giọng giảng giải:

- Mọi người nghe rõ, đây là một thích khách, nếu ai nhận biết được người này, chỉ cần nói ra thân phận, chỗ ở của hắn, chấp chính đại nhân sẽ thưởng người đó năm mươi lượng. Mọi người nghe rõ, đây là một thích khách...

Quý Tôn Tư chỉ một ngón tay vào tử thi, trên mặt cười lạnh nói:

- Khánh Kỵ công tử thỉnh xem, khối tử thi này, chính là thích khách tối hôm qua đã lẻn vào phủ của ta, khi đào tẩu thì bị bắn chết, hừ hừ, trên người kẻ này có hình săm, chính là người nước Ngô lẻn vào, gia phụ treo thi thể hắn ở cổng thành, bảo người dân trong thành xác nhận thân phận hắn, nếu có ai nhận biết được hắn, nói không chừng còn có thể bắt được những con cá chưa lọt lưới khác.

Khánh Kỵ vuốt cằm nói:

- Quý Tôn công tử nói rất phải, chỉ cần tìm ra thân phận kẻ này, những kẻ chứa chấp thích khách, đồng lõa với thích khách sẽ không còn chỗ nào che giấu. Có điều nếu đã xóa hết dấu vết, thì sẽ không để lại đầu mối nào, vậy thì...

- A, hóa ra là hắn, ta biết hắn, ta biết hắn!

Một thanh niên mặc áo sam rách tả tơi đeo quang gánh giỏ mây đột nhiên nhảy cẫng lên, hưng phấn kêu to, lập tức cắt đứt lời nói của Khánh Kỵ. Quý Tôn Tư đập vào thành xe ngựa hưng phấn mà kêu loạn:

- Dừng xe, dừng xe!

Binh lính bên cạnh cùng người đi đường liền xôn xao vây quanh, thanh niên kia dường như không thấy, buông thõng hai tay, cái cuốc cùng quang gánh song mây rơi xuống đất, hắn đã ngửa mặt lên trời cười điên dại:

- Năm mươi lượng a, năm mươi lượng, ta bán đồ ăn một năm cũng không được một lượng, tròn năm mươi lượng a, ha ha ha, ta có thể chữa bệnh cho mẹ ta! Ta có thể lấy Lê nữ về nhà rồi, ta có thể...

Một sai dịch cười dài mắng:

- Ngươi có thể cái rắm a, đi vào động phòng cũng không vội như lúc này, nói mau, thích khách này rốt cuộc là ai? Nói chậm thì để cho người khác nói, ngươi có thể nhặt quanh gánh mà về nhà.

Người nọ vừa nghe thấy quả nhiên lo lắng, chạy nhanh tới chỉ vào tử thi, nước miếng văng tứ tung nói:

- Ta nhận biết hắn, hắn là người đánh xe ở Ngô quốc dịch quán, buổi sáng hôm qua còn mua đồ ăn của ta đó, chính là hắn, tuyệt đối sẽ không sai.

Quý Tôn Tư vừa nghe thấy liền nhe răng cười nói:

- Quả nhiên là người nước Ngô, ha ha, hiện giờ bắt tại trận được người đánh xe của sứ giả Ngô quốc, để ta xem bọn hắn còn muốn giảo biện thế nào.

Khánh Kỵ trong lòng cười thầm, trên mặt lại cố tình biến sắc nói:

- Cái gì? Sứ giả Ngô quốc? Quý Tôn công tử, các ngươi... đang tới lui với sứ giả Ngô quốc ư?

Quý Tôn Tư vừa thấy vẻ mặt hắn trở nên phi thường khó coi, vội vàng giải thích:

- Công tử không nên hiểu lầm, sau khi Ngô quốc Hạp Lư đăng cơ, cử sứ giả đi chu du các nước, đội sứ giả này là vừa mới từ Trịnh quốc, Tào quốc trở về, mượn đường nước ta để về Ngô, chứ không phải vì chuyện của công tử mà tiếp xúc với Lỗ quốc ta. Gia phụ chưa từng tiếp kiến bọn họ, mà ngay cả Thúc Tôn Thị cũng chỉ phái vài tên lâu la ra khoản đãi, đối với bọn họ chỉ thể hiện sơ qua lòng hiếu khách thôi.

Khánh Kỵ lúc này mới làm ra bộ dáng thoải mái. Quý Tôn Tư biết được lai lịch của hung thủ, đã một khắc cũng không thể ngồi yên, mắt nhìn thấy binh lính nhà mình kéo thi thể của thích khách xuống, dẫn theo thanh niên kia quay về phủ đệ, nhịn không được nói với Khánh Kỵ:

- Công tử, thực sự là có lỗi, người đánh xe của ta biết chỗ rồi, trước cứ để hắn mang công tử tới đó, ta phải lập tức về phủ một chuyến, nếu gia phụ muốn giam giữ người của Ngô quốc dịch quán, không thể thiếu được ta thay gia phụ xuất chinh, tự mình đi bắt người.

Khánh Kỵ cười cười, chắp tay nói:

- Phải như vậy, phải như vậy, Quý Tôn công tử thiếu niên anh hùng, lại có thêm vài phần mạnh mẽ vang dội oai phong của chấp chính đại nhân, công tử có chuyện quan trọng trên người, xin mời quay về trước, Khánh Kỵ tự đi tới chỗ săn bắn chờ tin tức tốt lành của công tử, lúc này chỉ biết chúc công tử hành sự thuận lợi, giành lập công đầu. - Quý Tôn Tư cười ha ha, vội vàng quát gọi binh lính nhà mình, nhảy lên chiến xa của bọn họ, hấp tấp trở về nhà.

Khánh Kỵ cùng Anh Đào đứng ở càng xe hộ vệ chợt chạm ánh mắt, hai người nhìn nhau cùng cười.

-------------------2635

(1) Đâu nang ngoại thận: Là một phương pháp cổ truyền để làm ‘chỗ ấy’ dài ra. Tại hạ đã tìm ra phương pháp cổ này trên baidu, có điều vì ngại đụng phải nhiều cái nhạy cảm nên không tiện đưa lên đây.
Bình Luận (0)
Comment