Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 76

Vật ôm trong ngực thực mềm nhỏ, Thước Nhạc tập trung nhìn vào thì ra là một đứa trẻ, “Quả Quả con ôm ở đâu đây?” Trên người đứa trẻ hơi lạnh, hô hấp mỏng manh.

Quả Quả vui tươi hớn hở nói “Là Quả Quả nhặt được đó, lúc đi vệ sinh Quả Quả nghe thấy tiếng con nít khóc, đi ra không thấy ba ba, con tìm theo tiếng khóc, liền nhặt được nó, ngay tại mặt sau nhà vệ sinh.” Cậu bé vô cùng tự hào, đây là do Quả Quả nhặt được.

Bước vài bước ra phía sau nhà vệ sinh, không phát hiện chỗ này là vì đèn quá sáng, lại không có ai ở.

Thấy hô hấp của đứa trẻ mỏng manh, Thước Nhạc không dám chậm trễ, chạy nhanh mang theo Quả Quả đi bệnh viện, ôm đứa trẻ đi thẳng lên lầu hai, “Dì Triệu, dì xem thử đứa trẻ này làm sao vậy.”

Dì Triệu xem bệnh cho bệnh nhi, thì thấy Thước Nhạc ôm một đứa trẻ chạy vào, vội nói với cha mẹ người bệnh cái gì đó, sau đó liền đi tới “Ai u, đứa bé nhà ai vậy, sao lại đông lạnh thành thế này. Mau mau, để xuống cho dì xem.”

Đứa bé này gần như hôn mê, kiểm tra xong đưa vào hộp giữ ấm, dằn qua dằn lại hơn một giờ đứa bé mới ổn định.

Dì Triệu tháo khẩu trang xuống, “Nhạc Nhạc đứa bé này là con nhà ai vậy? Sao cha mẹ lại không cẩn thận gì cả. Nếu trễ chút nữa đứa bé có lẽ sẽ chết. Thật nguy hiểm.”

Thước Nhạc nhíu mày, “Đứa nhỏ này là do Quả Quả nhặt được ở mặt sau nhà vệ sinh. Cháu không thấy cha mẹ.”

Dì Triệu vừa nghe liền nhíu mày, thở dài, “Ai, lại là một đứa bé đáng thương. Báo cảnh sát trước đi, chỉ sợ là đứa bé này bị vứt bỏ, đã chuẩn đoán được đứa nhở này bị khiếm khuyết của vách liên thất (hay còn gọi là thông liên thất).”

Thước Nhạc sửng sốt, ngay sau đó là dị thường tức giận, là sinh viên học y, rất quen thuộc về bệnh thông liên thất, đây là một bệnh tim bẩm sinh, tại tình trạng như thế này, đứa bé bị bỏ lại trong giá lạnh chính là muốn mạng của nó, nếu không phải Quả Quả nghe được tiếng khóc của đứa bé, chỉ sợ không đến mười phúc tiểu sinh mệnh này sẽ rời đi nhân thế. Làm sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy chứ.

“Xác định khiếm khuyết nhiều ít sao ạ?”

“Uhm, xác định, 7,2mm, đứa nhỏ vừa được trăng tròn, lại bị đông lạnh, tạm thời không thể rời hộp giữ ấm.”

Thước Nhạc gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Phàm, chuyện này tốt nhất vẫn là để anh xử lý đi.

Sau khi gọi điện khoảng mười phút Khúc Phàm đến mang theo hai vị cảnh sát vào bệnh viện, vừa thấy Thước Nhạc liền hỏi “Sao lại thế này? Trong điện thoại cũng không nói rõ?”

Thước Nhạc vội kể lại đầu đuôi câu chuyện, hai vị cảnh sát ở bên cạnh làm ghi chép.

Một vị cảnh sát vóc dáng béo hơn, làm bản ghi chép xong lại quay sang hỏi Quả Quả vài chi tiết, “Được rồi, việc này chúng tôi đã biết, mọi người có thể đi về. Chúng tôi sẽ điều tra. Đội trưởng Khúc, việc này cứ giao cho chúng tôi.”

Nhìn về phía phòng trẻ em “Nếu không tìm ra cha mẹ đứa nhỏ này, các cậu sẽ làm sao?”

Cảnh sát béo lắc đầu “Vậy chỉ có thể đưa tới viện phúc lợi. Có điều, đứa bé này là bị vứt bỏ tại bệnh viện hẳn là sẽ có manh mối, cho dù tìm được cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì tốt.”

Khúc Phàm vỗ vai Thước Nhạc “Được rồi, mọi người đi làm đi. Chúng tôi trở về.”

Khúc Phàm tắm rửa xong đi ra, thấy Thước Nhạc đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, trên tóc còn chưa khô, cầm khăn trong tay không biết đang nghĩ cái gì, “Còn nghĩ về đứa bé sao?” Lấy khăn qua lau đầu cho Thước Nhạc.

Thước Nhạc dựa thân ra phía trước, hai tay ôm thắt lưng Khúc Phàm “Anh nói làm sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy, nói thế nào đó cũng là một tiểu sinh mệnh.”

Khúc Phàm thở dài “Hàng năm số trẻ em bị vứt bỏ rất nhiều, đa số là do thân thể có chỗ thiếu hụt, trẻ con ở viện phúc lợi đa số đều là đến như thế.”

Thước Nhạc rầu rĩ dựa vào người Khúc Phàm “Đứa bé đó bị khiếm khuyết vách liên thất, hơn 7mm, phải phẫu thuật, nếu đưa tới viện phúc lợi còn có thể được cứu trị sao?”

Trầm mặc “Hẳn là có thể.”

Đưa Quả Quả tới nhà trẻ, Thước Nhạc bất tri bất giác lái xe tới viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, cậu không phải là người có tình yêu tràn đầy, nhưng nghĩ tới đứa bé lại bất giác cảm thấy thương tiếc, một sinh mệnh yếu ớt như vậy, ở thời điểm khởi đầu của nhân sinh thì gặp đau khổ như vậy, cảm thấy không thể bỏ mặc được.

Y tá trong bệnh viện có quen biết cậu, Thước Nhạc thay quần áo, tiến vào phòng bệnh, đây là một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đứa bé nằm ở hộp giữ ấm trong phòng. Hôm qua trước khi đi cậu đã giao viện phí cho nó, cho dù là sau này thế nào thì hiện tại nó cũng có thể nhận được sự chăm sóc tốt.

Tới rất đúng giờ, tiểu bảo bối đang thức, đứa bé hơn một tháng tuổi thoạt nhìn thực nhỏ, sắc mặt tái nhợt, môi hơi tím, mũi nhỏ tinh xảo, ánh mắt đen bóng, Thước Nhạc đến trước mặt đứa bé chính đang quay đầu nhìn cậu, im lặng. Thước Nhạc vói tay vào trong, sờ nhẹ đỉnh đầu thưa tóc của bé cưng, kéo nhẹ tay nhỏ, bàn tay nho nhỏ còn chưa cầm được thứ gì, bé cưng vẫn trành trành nhìn cậu, chân nhỏ đạp nhẹ.

“Ha ha, cậu tới thật đúng lúc, buổi sáng vừa mới hạ sốt, uống ít sữa mới có chút tinh thần, ai, cậu xem nó giống như là nhận ra cậu.” Y tá chăm sóc trẻ em đi tới nói.

Thước Nhạc thấy ánh mắt của bé cưng quay theo chuyển động của cậu, vừa rồi vì ý tá đến nên cậu có di chuyển một chút, ánh mắt của tiểu tử này cũng chuyển động một chút. Thước Nhạc lại đến bên cạnh vói tay vào, cầm tay của bé, đứa bé nhếch khóe miệng không quá rõ ràng.

“A, đứa bé đang cười, chị thấy không? Nó nở nụ cười.” Thước Nhạc cười ha ha nói với y tá bên cạnh.

“Đúng vậy, đứa bé này thật sự là có duyên với cậu.”

Thước Nhạc trầm mặc.

Ba ngày tiếp theo Thước Nhạc đều tới bệnh viện xem tiểu bảo bối, đó là một đứa bé trai, dường như cậu bé thực sự nhận ra Thước Nhạc, mỗi lần Thước Nhạc tới gần liền nhìn chằm chằm cậu, cứ như quay đầu đi thì cậu sẽ biến mất vậy, biết chỉ cần mình ngủ thì Thước Nhạc sẽ rời đi, trước khi ngủ bé cưng liền khóc nháo, nhưng vì thân thể của mình mà tiếng khóc của đứa bé rất nhỏ, đứt quãng. Khiến cậu thực đau lòng.

Hỏi bác sĩ về tình trạng của đứa bé, vì vách liên thất khiếm khuyết quá nhiều, đứa bé không thể trưởng thành, phải phẫu thuật, vả lại sự khiếm khuyết còn vượt qua 7mm nên thời gian mổ rất gấp, tốt nhất là trước sáu tháng.

Ba ngày sau bé cưng rời khỏi hộp giữ ấm, Thước Nhạc ôm cơ thể mềm mại của cậu bé, mềm lòng, có chút không thể dứt bỏ. Cậu không phải là người có tình yêu tràn đầy, nếu không phải Quả Quả nhặt được, nếu là người khác nhặt đứa bé này, cậu nghe được có lẽ có tể cảm thán một chút, rồi lại để lại phía sau. Ba ngày này tiếp xúc đứa bé, vật nhỏ chỉ có tí xíu, mỗi lần nhìn thấy cậu sự vui sướng trong ánh mắt ai cũng có thể nhận ra, cười mỉm nho nhỏ luôn nở rộ trước mặt cậu.

“Muốn đưa tới viện phúc lợi sao?” Thước Nhạc nhìn đứa bé trong ngực hỏi bác sĩ.

“Ừ, không có cách khác, chỉ có thể làm vậy.”

Hô hấp của đứa bé hơi thô, ngực phập phồng rất lớn, mang theo âm thanh vù vù.

“Khúc Phàm, anh coi thử chúng ta có thể nhận về nhà nuôi trước được không, cơ thể của đứa bé này cần được người chăm sóc cẩn thận.”

Khúc Phàm cười khổ nhìn Thước Nhạc, cậu đã sớm nên nghĩ đến, không phải sao? “Anh đi hỏi một chút. Cơ thể của đứa bé này không tốt, coi thử có thể thu xếp không.”

Trải qua hiệp thương, xét thấy cơ thể của đứa trẻ trong tình trạng đặc thù, trước do họ nuôi nấng, cơ thể của nó tốt hơn lại tính tiếp.

Thước Nhạc vô cùng vui mừng ôm đứa bé về nhà, Khúc Phàm lại có chút sầu, cha mẹ của đứa trẻ còn không biết có thể tìm được không, nhưng mặc kệ tìm được hay không, hai người bọn họ cũng không thể có tư cách nhận nuôi một đứa trẻ nữa. Chỉ sợ sau này Thước Nhạc sẽ càng thêm buồn khổ, sớm biết vậy thì đã không mềm lòng mà đồng ý rồi.
Bình Luận (0)
Comment