Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 87

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” bên tai vang lên giọng lo lắng của Khúc Phàm, Thước Nhạc miễn cưỡng mở hai mắt, cả người nóng lên như ở trong lò lửa vậy.

“Sao vậy?” Cổ họng đau đớn, giọng nói khàn khàn.

Khuôn mặt Khúc Phàm đầy lo lắng “Nhạc Nhạc, em bị sốt.” Vì lo lắng cơ thể của Thước Nhạc nên Khúc Phàm không ngủ say, nửa đêm Thước Nhạc bắt đầu lên cơn sốt, anh nghĩ cách hạ nhiệt cho cậu, song nhiệt độ lại càng ngày càng cao.

“Chúng ta đi bệnh viện đi. Để sốt thế này không được.”

Lắc đầu “Không được, giờ không thể dùng thuốc gì.” Nghĩ nghĩ kéo Khúc Phàm lại, hai người tiến vào không gian.

Thước Nhạc và Khúc Phàm tới bên cạnh hồ, cảm thấy lần này có chút khác thường, cố gắng dùng tinh thần lực đem thùng tắm tới, “Anh đổ nước vào dùm em, em ngâm một lát là tốt rồi.”

Khúc Phàm không nói nhiều mà vội vàng múc nước, thùng tắm là tự Thước Nhạc học làm, lúc đầu thật bại rất nhiều, đổ nước vào luôn bị lọt ra, mãi đến sau thì cũng làm xong, được một cái duy nhất, còn là bằng gỗ tử đàn, dù sao trong không gian còn rất nhiều gỗ, cũng không thấy tiếc, cậu còn điêu khắc hoa văn lên chúng, thoạt nhìn cổ hương cổ mầu mà cũng rất tao nhã, lúc đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, giờ lại gây rắc rối cho Khúc Phàm, thùng bằng gỗ tử đàn rất nặng, đổ nước vào cũng hơn một trăm năm mươi cân, mà lúc này Thước Nhạc lại không thể giúp anh, bình thường còn có thể dùng tinh thần lực giúp anh, nước liền đổ đầy.

Lúc này Khúc Phàm cũng không nghĩ nhiều như vậy, múc nước không biết mệt, đến lúc ôm Thước Nhạc vào trong, hai tay cũng không nhấc lên nổi nữa.

Linh khí trong hồ xuyên qua làn da thấm vào thân thể Thước Nhạc, làm dịu nhiệt độ của cậu, vết thương ở tay trái cũng khép lại một ít. Nhiệt độ giảm, rốt cục cũng khỏe hơn nhiều, sức khỏe cũng hồi phục dần. Mở mắt ra thấy Khúc Phàm người đẫm mồ hôi, hai tay rủ xuống đứng tựa vào thùng nước nhìn cậu, Thước Nhạc thương tiếc.

“Gấp như vậy làm gì, anh cũng vào đi, đỡ phải tới mai nhấc tay cũng không nổi, còn đi làm sao được.”

Khúc Phàm nhìn thấy cậu khỏe hơn, cười cởi áo ngủ ra, vào thùng gỗ, cẩn thận ôm Thước Nhạc vào lòng, linh khí nước hồ tiến vào cơ thể khiến anh thoải mái thiếu nữa là rên ra tiếng, nhưng rất nhanh cảm giác này đã bị thay thế bằng đau đớn, giống như có dao nhỏ cắt lên da thịt vậy. Trong nháy mắt mồ hôi lạnh liền đầy trán.

Thước Nhạc dựa vào Khúc Phàm, rất nhanh liền nhận ra sự cứng ngắc của anh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khúc Phàm nhắm mắt, trên mặt nhăn nhó, mồ hôi đổ như nước.

“Sao vậy” vội ngồi quay lại, Thước Nhạc thấy biểu tình của Khúc Phàm thay đổi, lúc này anh lại giống như rất thoải mái.

Cứ như vậy một hồi thì thoải mái một hồi lại đau đớn, thân thể Khúc Phàm không thể nhúc nhích, cũng không thể nói, chỉ có thể chịu đựng.

Trước kia Khúc Phàm cũng không phải không chưa tắm bằng nước hồ, lúc trước vết thương trên người Khúc Phàm là nhờ tắm hồ mới lành nhanh như vậy, nhưng lúc đó không gian của Thước Nhạc cũng chưa tiến hóa như bây giờ, là từ trước khi Khúc Phàm bị gãy chân, nhưng vì anh bó bột nên Khúc Phàm cũng không thể anh ngâm nước hồ.

Thấy tình cảnh của Khúc Phàm, Thước Nhạc cầm tay anh muốn kéo anh ra ngoài, cũng không nghĩ tay mình lại cảm giác được như vậy, vốn khi đụng vào cơ thể của Khúc Phàm cũng sẽ không cảm nhận được cái gì, song lúc này lại cảm giác linh khí trong cơ thể Khúc Phàm vận động, chúng đang cải thiện cơ thể anh, một số tế bào có hại bị giết chết, tế bào cơ ích tái sinh, linh khí tràn đầy. Tuy không hiểu tại sao anh lại như vậy, nhưng Thước Nhạc biết đây là chuyện tốt, có thể là quá trình có thể sẽ thống khổ.

Nó diễn ra liên tục một tiếng, rốt cục Khúc Phàm cũng mở hai mắt ra, Thước Nhạc cảm giác được sự uy hiếp trong ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng, sau vài giây nó lại khôi phục như lúc đầu, khiến cậu thiếu chút nữa đã nghĩ là ảo giác, lại nhìn thấy ánh mắt đen như mực của anh, bộ dạng bên ngoài thay đổi không lớn, khí chất lại biến hóa một trời một vực, nhất thời khiến cậu nhìn ngây người.

Thấy Thước Nhạc nhìn anh ngẩn người, Khúc Phàm tiến lên hôn môi cậu “Nhìn cái gì vậy. Em khỏe hơn chưa.” Nói xong liền giơ tay sờ trán cậu, nhiệt độ đã giảm xuống.

Thước Nhạc đỏ mặt, phỉ nhổ chính mình, đã ở cùng nhau lâu như vậy còn có thể nhìn đến ngây ngốc. “Vừa rồi anh bị sao vậy?” Vội nói sang chuyện khác.

Khúc Phàm nhớ tới chuyện vừa rồi, “Cũng không biết là sao, đau một chút rồi lại hết. Nhưng mà giờ anh cảm thấy rất tốt, phi thường tốt.” Nắm tay lại, cảm giác chúng rất có lực.

“Uhm, có lẽ là nước hồ giúp thanh tẩy cơ thể anh, giờ em cảm thấy trong thân thể anh đầy linh khí. Trải rộng toàn thân.”

Khúc Phàm thử cảm nhận, không cảm giác được linh khí gì, liền quên nó đi “Được rồi mặc kệ, dù sao là chuyện tốt là được rồi, nếu em hạ sốt rồi, thì đi ra thôi, nước lạnh lắm, ngâm lâu không tốt.” Nói xong liền đứng lên bước ra, lại ôm Thước Nhạc ra.

Thước Nhạc đỏ mặt “Không cần em tự ra được.” Không ngờ sau một giờ cơ thể của Khúc Phàm cũng thay đổi, tỉ lệ cơ thể rất hoàn mỹ, so với cơ thể quá mức mềm dẻo của cậu quả thực là rất mê người. Mà người này lại không mặc quần áo thì đúng là độc dược.

Khúc Phàm không nghĩ nhiều, anh cũng không chú ý cơ thể mình thế nào. Chỉ nghĩ đừng để Thước Nhạc không mặc quần áo mà bị lạnh.

Ra ngoài, dùng chăn bọc hai người lại sợ cậu bị cảm lạnh. Lúc này Thước Nhạc cũng không buồn ngủ, phía dưới có cảm giác.

“Khụ…”

“Em lạnh sao?”

“Không…”

“À, hay là đói bụng?”

“Không…em…cái kia…”

“Ừm, sao vậy?”

Thước Nhạc mở to mắt nhìn bộ dạng mơ hồ của Khúc Phàm, kéo tay anh đặt lên phía dưới của mình, mặt đỏ lên như muốn tỏa hơi nước.

Khúc Phàm sứng sốt, sắc mặt cổ quái. Lúc nhìn thấy cơ thể cậu, không nghĩ tới chuyện đó là không có khả năng, nếu bình thường đã sớm lên rồi, nhưng giờ anh lại không thể không bận tâm tới cơ thể cậu, còn có đứa bé.

Nói ra Thước Nhạc cũng không phải là người háo sắc, nhưng thời gian này vì cơ thể không thoải mái nên hai người không làm bao nhiêu, lần này bị trêu chọc, cũng nhịn không được.

Thấy khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng ngượng ngùng của cậu, thánh nhân còn nhịn không được, chỉ là anh vẫn lo lắng.

Thước Nhạc dựa vào lòng anh cọ cọ “Anh thực sự là coi em như con gái rồi. Con của chúng ta rất khỏe mạnh.” Vả lại đứa bé được tạo ra trong hoa sen, mà hoa sen lại liên tiếp với cậu, dần dần trở thành một bộ phận trong cơ thể cậu, hôm nay lúc vào không gian có chút trở ngại. Chỉ sợ trong thời gian này thân thể không thể tiến vào. Loại cảm giác này rất khó mô tả, nhưng trong lòng lại chắc chắn.

Khúc Phàm nghe cậu nói xong liền không hề do dự, song động tác vẫn rất mềm nhẹ, cả hai đều cảm nhận được tình yêu của nhau rõ ràng hơn, khoái cảm thăng lên đến cực đỉnh, hai người dần dần phóng túng hơn, trầm mê mà không phát hiện màu sắc và hoa văn của đóa hoa sen đỏ diễm lệ lên. Tình yêu theo tinh thần tỏa ra, đứa bé được một tầng tinh thần ngưng kết bao quanh, chậm rãi thấm vào cơ thể, nhìn nó dường như lại lớn hơn một chút, trông rất khỏe mạnh.

Sáng sớm hôm sau Thước Nhạc đã không còn mỏi mệt, cả người sảng khoái, tay trái cũng tốt hơn nhiều, tuy xương chưa lành nhưng đã không còn đau, cũng không ảnh hưởng hành động.

Buổi sáng mọi người trong tứ hợp viện phát hiện Khúc Phàm đối xử với Thước Nhạc càng tỉ mỉ hơn, chăm sóc đến tận răng, giống như sợ chỉ cần đụng cậu sẽ vỡ vậy. Là kiểu đặt trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Thước Nhạc vụng trộm đá chân của Khúc Phàm ở dưới bàn, để anh bình thường chút, song lại chỉ nhận được một vẻ mặt cười ngây ngô.
Bình Luận (0)
Comment