Đại Tụng Sư

Chương 106


Q1 – CHƯƠNG 106: HUYẾT THÂN MANH MỤC


Editor: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn bị thương, chỉ phải thỉnh Phó đại nhân và Tiêu Tam tiếp khách, đi Hồng lâu.


Nàng mang theo ý chỉ và tranh chữ về nhà.


“Đây là ý chỉ thái hậu nương nương a, phải treo ở đây sao?” Củ cải nhỏ đi qua đi lại nhìn, chữ là không biết mấy từ, nhưng con dấu đại hồng hắn cảm thấy rất có khí thế.


Trần Lãng cẩn thận đặt ở trên bàn thờ, lại đem tranh chữ của thủ phụ treo bên tường khác, đứng chắp tay, thưởng thức hồi lâu, rất là cảm khái, “Không nghĩ, có một ngày còn có thể được Lỗ các lão đích thân đề tự.”


“Tiên sinh rất kính ngưỡng Lỗ các lão?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trần Lãng gật đầu, nói: “Chữ của Lỗ các lão tự thành một thể, đại khí khôi hoằng không cần phải nói. Nhất là tư tưởng của hắn mới mẻ độc đáo, ở trong triều không ngừng phổ biến tân chính, huệ lợi cho dân. Là quan tốt thật thật tại tại.”


“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn tranh chữ nói: “Vậy treo ở chỗ này, tiên sinh và thần tượng coi như là tiếp xúc gần gũi.”


“Thần tượng?” Trần Lãng suy tư cái từ này một chút, lại cười nói: “Nhờ phúc của Cửu Ngôn, cuộc đời này của ta coi như là trọn vẹn, chết cũng không tiếc.”


Củ cải nhỏ chạy tới, ôm chân Trần Lãng, “Phi phi phi! Lời này của Tiên sinh điềm xấu. Còn có còn có, người thích chữ của Lỗ các lão như thế, chờ ta trưởng thành rồi, ta nhất định có biện pháp, để vị thủ phụ này, viết cho ngươi vô số chữ dán ở nhà.”


“Ha ha.” Trần Lãng cười ôm củ cải nhỏ, nói: “Trần Lãng ta có thể gặp được mẫu tử các ngươi, nhất định là thiện duyên ta tu mấy trăm năm.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, gật đầu nói: “Tiên sinh, ta nói chuyện giữ lời!”


“Tốt!” Trần Lãng gật đầu.


Bàn tiệc của Đức Khánh lâu được đưa tới, bốn người Tam Xích đường đến “Nịnh bợ” Đổng Đức Khánh, mọi người làm ầm ĩ đến lúc cấm đi đêm mới giải tán.


Bookwaves.com

Ngày thứ hai, sáng sớm Đỗ Cửu Ngôn đi tính tiền, cư nhiên kết toán một trăm lượng, hỏa kế thấy nàng kinh ngạc, liền giải thích rõ nói: “Đêm qua Lý đại nhân gọi ba vị tỷ tỷ, thẳng đến sáng sớm còn đang làm ầm ỉ, mới vừa rồi ngủ lại chút.”


“Một vị tỷ tỷ là hồng bài, một đêm năm mươi lượng!” Hỏa kế nói: “Đỗ tiên sinh vẫn là lần đầu đến, lần sau nhất định sẽ rõ.”



Không nhìn ra, Lý đại nhân ôm như thế còn rất phong lưu, Đỗ Cửu Ngôn cho tiền, không quá thoải mái đi nha môn.


Phó Thao cười ha hả thỉnh nàng ngồi, “Tốn không ít tiền đi. Vị Lý đại nhân này háo sắc có tiếng, hắn tới chỗ nào đều là phô trương như thế.”


“Một tri châu?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy, Phó đại nhân người thực sự là thanh quan, giữ mình trong sạch a.”


Phó Thao bị khen dở khóc dở cười, trừng mắt Đỗ Cửu Ngôn một cái, bất đắc dĩ nói: “Lão phu cũng là bởi vì giữ mình trong sạch quá mức, mới có thể rơi vào hạ tràng bát phẩm. Sau này ngươi làm tụng sư, nhất định sẽ tiếp xúc quan viên hình hình sắc sắc, nếu Lý đại nhân như vậy, lý giải tiếp xúc một chút, đối với ngươi cũng không có gì không tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, bỗng nhiên liền nghĩ đến Quách Đình, “Đại nhân, vị Lý đại nhân này và đô chỉ huy sứ có phải bạn tốt hay không?”


“Lần trước ở Tân Hóa biết Quách đại nhân? Theo lão phu biết, phu nhân hai người chính là đồng hương, gia cảnh đều không tầm thường. Nhưng phu nhân của Quách đại nhân là ngoại gả(gả ra ngoài), mà Lý đại nhân còn lại là nhập chuế(ở rể)!” Phó Thao lại cười nói: “Giữa quan viên đều là rắc rối khó gỡ, nên mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận!”


Lý đại nhân vẫn là nữ tế nhập chuế, không nhìn ra a, lớn lối như vậy.


“Án tử của Tam Xích đường còn có hai ngày, lần này lại là đối Tây Nam, ngươi bây giờ đối với bọn họ mà nói, là cái đích cho mọi người chỉ trích, nghìn vạn lần cẩn thận.” Phó Thao nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Bất quá án kiện lần này không phải ta biện, mà là Đậu Vinh Hưng.”


“Vậy mơ hồ rồi.” Phó Thao bật cười, “Tây Nam Điếu Tẩm có chút bản lĩnh.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.


Bookwaves.com

Hai ngày sau, Điếu Tẩm đi công tác hai ngày trở về, sáng sớm, sớm mang theo thư đồng xuất môn, sư huynh đệ trong tụng hành tiễn hắn ra ngoài, ngay cả Tiết Nhiên đều tặng cho hắn một cây quạt.


“Đa tạ Tiết tiên sinh.” Điếu Tẩm trong ánh mắt mong chờ của đang lúc mọi người, đi nha môn.


Đậu Vinh Hưng bị Đỗ Cửu Ngôn kéo đến nha môn, vừa đi Đậu Vinh Hưng vừa khóc nói: “Cửu ca, đây chính là tụng sư tổ chữ bính, ta, ta khẳng định không được.”


“Hôm nay ta làm trợ thủ của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu hôm nay biện không qua, ngày mai ta lên!”


Nhãn tình của Đậu Vinh Hưng sáng lên, “Thực sự?”


“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cũng phải lên đường, không phải lúc này đây chính là lần sau, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.”



Đậu Vinh Hưng cúi đầu đập não đi nha môn.


Án của Mai thị khai đường, vì nàng là nữ tử lại không phải án cưỡng gian rồi giết chết, cho nên nàng cũng không thể lên công đường, mà là ở sát vách công đường, cách một bức tường chờ thẩm thính tả vấn.


Đỗ Cửu Ngôn đi theo phía sau Đậu Vinh Hưng vào công đường, còn chưa tới thời gian, ngoài nha môn, đã có bách tính rậm rạp chằng chịt chờ xem biện tụng.


Nghe nói hôm nay không phải Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, mọi người tiếc nuối một trận, bên ngoài đều la hét muốn Đỗ Cửu Ngôn xuất mã.


“Còn nháo nữa thì đóng cửa, ai cũng khỏi xem.” Tiêu Tam ở cửa quát dẹp đường.


Dứt lời, bên ngoài cuối cùng cũng an tĩnh lại, Phó Thao vỗ kinh đường mộc, nói: “Mai thị là phụ nhân, không tiện trình diện. Nhưng lo lắng án tình, cũng chỉ là cách một vách tường, không ảnh hưởng đường thẩm.”


“Vâng!” Đậu Vinh Hưng vuốt bào tử, có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Điếu Tẩm, sắc mặt Điếu Tẩm lại không dễ nhìn, ngược lại không phải là khẩn trương, mà là cảm thấy bị nhục nhã.


Hắn tới mới biết được, vụ án này không phải Đỗ Cửu Ngôn tự mình lên, ngày hôm nay nàng chỉ là phó thủ, ở một bên hiệp trợ mà thôi.


Khinh người quá đáng.


“Mang bị cáo Chu Nhất Chính lên đường.” Phó Thao hô.


Chu Nhất Chính bị mang lên đường, quỳ xuống hành lễ, Phó Thao nói với Đậu Vinh Hưng: “Bắt đầu đi.”


“Vâng!” Đậu Vinh Hưng chắp tay xác nhận, từ trong tay Đỗ Cửu Ngôn lấy hai tờ giấy, lớn tiếng nói: “Đại nhân, mười một năm trước, người thỉnh ta tụng Mai thị cùng bị cáo Chu Nhất Chính, ở trong thôn dưới sự chủ trì của lý chính thành hôn, đây là hôn thư!”


“Một năm sau, hai người có một nữ tên Thu Nha.”


“Vài năm sau, Chu Nhất Chính bắt đầu xuất môn buôn bán, có lúc thì nửa năm trở về một lần, có lúc một năm, sau này năm sáu năm cũng không về nhà. Cha mẹ già trong nhà, nữ nhi, ruộng đồng, nhân tình thậm chí hàng xóm sát vách, đều là một mình Mai thị đau khổ chèo chống.”


“Ở Chu gia thôn, Mai thị hiền lành, có khả năng, chịu khổ nhọc người người đều biết. Nữ nhi Thu Nha đã dưới giáo dưỡng của Mai thị, trở thành nữ tử duyên dáng yêu kiều, hiểu chuyện nghe lời.”


“Nhưng, chính là thê tử hiền lành như vậy, Chu Nhất Chính lại không thấy đủ. Hắn xuất môn sáu năm không về, kiếm được gia sản phong phú, sống nhàn nhã phú thạc.”


“Mà phát thê của hắn, phụ mẫu lại ở trong nhà đau khổ dày vò.” Đậu Vinh Hưng mở ra tờ giấy thứ hai, mặt trên rậm rạp đều là vân tay, “Thế cho nên hương dân bách hộ của Chu gia thôn đều nhìn không được, ký một lá thư, ủng hộ Mai thị.”



“Nên, hôm nay chúng ta, tố cầu thứ nhất đó là cầu xin đại nhân làm chủ, theo điều lệ《 Chu Luật, Hộ Luật, Hôn Nhân, Thê Thiếp Thất Tự 》, xử Chu Nhất Chính trượng chín mươi, phạt hậu thê ly dị!”


“Tố cầu thứ hai, Chu Nhất Chính sáu năm mặc kệ sinh tử của phụ mẫu. Hôm nay mẹ già bệnh nặng, hắn mặc kệ không hỏi đến. Đây là bất hiếu, người bất nghĩa bất hiếu như thế, hai tội cùng phải trảm giám hầu!”


Đậu Vinh Hưng chắp tay, lớn tiếng nói: “Học sinh đã trình bày kết thúc, thỉnh đại nhân minh biện.”


“Tốt.” Phó Thao nhìn về phía Điếu Tẩm, “Ngươi nói!”


Đậu Vinh Hưng lui ở một bên liếc nhau với Đỗ Cửu Ngôn, đầy mắt chờ mong, hy vọng Đỗ Cửu Ngôn khen hắn.


“Quả thật không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Thanh âm to, mạch lộ rõ ràng, nên trình bày đều nói hết!”


Đậu Vinh Hưng nở nụ cười.


Điếu Tẩm thủy chung không biểu tình gì, bình tĩnh tiến lên, hành lễ với mọi người, thần thái cực kỳ đạm nhiên, “Đại nhân, đối với những thứ Đậu tiên sinh vừa tụng, học sinh không có có để hỏi cũng không có cái để biện bác.”


Người trong ngoài đều ngẩn ra, đều rất kinh ngạc nhìn Điếu Tẩm.


Chẳng lẽ là nhiếp uy lực của Tam Xích đường, vừa lên đã nhận thua?Bách tính phía ngoài ong ong, nghị luận ầm ỉ.


Đậu Vinh Hưng cũng kinh ngạc không thôi, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chỉ thấy ánh mắt của nàng hơi trầm xuống, lộ ra một tia ảo não!


“Cửu ca, vì sao hắn nói như vậy?” Đậu Vinh Hưng cũng cảm giác, Điếu Tẩm không có khả năng cứ chịu thua như vậy, bằng không tụng án này hắn sẽ không nhận.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Chúng ta bỏ quên một việc.”


“Cái gì?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn trầm giọng nói: “Huyết thống!”


Không đợi Đậu Vinh Hưng suy nghĩ cẩn thận, Điếu Tẩm đã mở miệng tiếp, nói: “Học sinh chỉ thỉnh cầu gọi chứng nhân lên đường, thỉnh đại nhân chấp thuận.”


“Chuẩn!” Phó Thao nói.


Tràng diện an tĩnh lại, chỉ thấy hai vị lão nhân trong đường đi ra, trên dưới năm mươi, diện mục già nua, mặc y phục tơ lụa không hợp thể, tay thô ráp bất an túm lại, đỡ nhau đi ra quỳ xuống giữa đường.


“Cha, nương!” Chu Nhất Chính vẫn không có mở ra miệng, bỗng nhiên gào khóc, “Hài nhi bất hiếu, nhiều năm như vậy chưa có về nhà. Thỉnh cha nương trách phạt!”


Lão phụ nhân nghe nhi tử vừa khóc, nhất thời nước mắt rơi như mưa, tức giận đấm nhi tử, lại ôm cùng khóc.


Mọi người mục trừng khẩu ngốc.



Sát vách, truyền đến tiếng ghế ngã, Mai thị bò trên cửa sổ, ngây ra như phỗng.


“Người dưới đường là ai, mau báo danh.” Thư lại nói.


Lão nhân và Chu Nhất Chính khóc, Điếu Tẩm tiến lên, chắp tay thay trả lời: “Hồi lời của đại nhân, vị lão giả này là phụ thân của Chu Nhất Chính, Chu Man, một vị khác là mẫu thân của hắn Khâu thị. Hai lão nhân gia nghe nói nhi tử bị người cáo công đường, mấy ngày liền bôn ba, chạy tới Thiệu Dương.”


“Chu Man, ” Phó Thao hỏi: “Ngươi đã tới, bổn quan hỏi ngươi, hài tử ngươi Chu Nhất Chính sáu năm không về nhà, chẳng quan tâm hai người ngươi, có thtậ không?”


Chu Man xác nhận, dùng phương ngôn không rõ ràng lắm, trả lời: “Hắn quả thực sáu năm chưa có về nhà, nhưng chúng ta lại biết hắn ở bên ngoài nhất định là sống cực khổ. Không quay về, nhất định có lý do của hắn.”


“Hài nhi của ta từ nhỏ hiếu thuận, có thể chịu khổ. Hắn kiêu ngạo đời này của chúng ta!” Chu Man trả lời.


Khâu thị cũng lau nước mắt, nói: “Hắn không có bất hiếu mặc kệ chúng ta, cầu xin đại nhân không nên phạt hắn!”


Phó Thao ngưng mi, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, khẽ thở dài một cái, gật đầu: “Phụ mẫu không cáo, quan phủ không truy xét, bổn quan y theo các ngươi.”


“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân.” Chu Man phu thê, trao thao dập đầu.


Chu Nhất Chính lau nước mắt, khóe miệng đều là cười nhạt.


Mai thị đủ ngu xuẩn, hắn bất hiếu hơn nữa, nhưng hai vị lão nhân cũng là thân phụ mẫu của hắn. Hổ dữ không ăn thịt con, dù là Mai thị tốt với bọn họ hơn nữa, bọn họ cũng không có khả năng cùi chỏ hướng ngoài, buộc thân sinh nhi tử ngồi tù.


“Cha, nương!” Cách cửa sổ, truyền đến thanh âm không cam lòng của Mai thị, kêu khóc hỏi một câu, “Những lời này, hai người các ngươi nói ra, không chột dạ sao?”


Ánh mắt của Chu Man lóe lên, nhìn sau cửa sổ, khuyên nhủ: “Mai thị, ngươi không nên hồ nháo nữa, một mình Nhất Chính ở bên ngoài vất vả như vậy, ngươi cũng không cần tìm phiền toái cho hắn.”


“Ngươi sống tốt, hắn sống tốt, chẳng lẽ sẽ còn bạc đại chúng ta hay sao?” Khâu thị nói.

Mai thị bụm mặt gào khóc.


“Đại nhân!” Dư quang của Điếu Tẩm nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, định liệu trước bước ra, chắp tay nói: “Tội bất hiếu, hiển nhiên không thành lập. Lúc này, nhằm vào đình thê tái thú, học sinh còn có trình bày!”


Phó Thao hơi gật đầu, nói: “Chuẩn!”


(Luna: Tác giả thiên vị nữ chủ quá, để Đậu ca ca ăn hành rồi. Mà tình tiết hợp lý thiệt, không có gì đáng trách, mà sao ta ức chế quá)


—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay canh ba kết thúc.

Kỳ thực vụ án này còn thật có ý tứ, do ta viết thời gian cũng theo rất tức giận, nhưng trái lại tưởng, càng như vậy án tử, việt năng tác động nhân tâm, thắng sau này, cấp cửu gia mang tới danh tiếng cũng sẽ lớn hơn nữa.


Bình Luận (0)
Comment