Đại Tụng Sư

Chương 127


Q1 – CHƯƠNG 127: NGƯỜI BÊN CẠNH NGHE


Dịch giả: Luna Wong


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.


Thôi thị một thân đồ tang khuôn mặt tiều tụy, như liễu yếu gió nhẹ tiến đến, suy yếu hành lễ, nói: “Thôi thị gặp qua mấy vị đại nhân tiên sinh, chẳng biết có cái gì muốn hỏi, nhất định tri vô bất ngôn.”


“Ta muốn biết, đêm đó vòng tay của tướng công ngươi để ở nơi đâu, hoặc là nói, mỗi đêm trước khi hắn ngủ, sẽ để ở nơi đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Hiển nhiên đã có người hỏi qua vấn đề này, nên Thôi thị trả lời rất nhanh, “Hắn làm việc rất có thứ tự, đồ để ở nơi đâu, thì vẫn sẽ để đỏ, đơn giản sẽ không thay đổi.” Lúc nói chuyện, chỉ chỉ bàn trang điểm của mình, “Để ở bên kia.”


“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nếu khai đường sẽ có người tới thông tri nhị vị, đến lúc đó gặp lại.”


Lúc nàng nói chuyện, Thôi thị xác nhận nhường đường, Mâu Ưng đứng ở cửa, nói: “Bại hoại, ngươi nhất định sẽ thua rất thảm.”


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Mâu Ưng, nói: “Đây là một lần cuối cùng!”


Mâu Ưng la hét nói: “Sao nào, ngươi thay Vương Lại biện tụng, ngươi chính là…” Hắn nói còn chưa dứt lời, Đỗ Cửu Ngôn một cước đã đưa hắn vào phòng té trên mặt đất, chỉ vào Mâu Ưng nói: “Nói rồi một lần cuối cùng!”


Lúc nói chuyện, phất bào đi xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Vẹt thành tinh, thiếu ăn đập.”


“Đỗ, Đỗ Cửu Ngôn, ngươi biện tụng cho Vương Lại, ngươi chờ thân bại danh liệt đi.” Lại nhìn Bả Tử và Hoàng thư lại, “Hắn đánh người trước mặt các ngươi, các ngươi mặc kệ?”


Bả Tử vòng qua hắn ra ngoài, Hoàng thư lại ha hả cười, nói: “Việc nhỏ, việc nhỏ, chúng ta không quản được.”


Liền cũng đi.


Mâu Ưng tức giận đứng lên muốn đi Tây Nam tụng hành.


Đỗ Cửu Ngôn không có gấp trở về, mà là tìm bà tử gặp được Vương Lại.



Bà tử họ Lưu, vô luận là nàng hay người của nàng, đều gia nô của Mâu gia, đến nàng đã là đời thứ ba, nàng từ góc ghế đứng lên, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn hành lễ.


“Lão bà bà, đêm hôm đó là ngươi thấy Vương Lại từ chính viện đi ra không? Bao lâu, lúc đó ngươi đang làm gì, Vương Lại lại phản ứng gi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lưu bà tử trả lời: “Ngày đó là ta gác đêm, giờ tý ta phải đi dò xét, chờ đi tới chính viện, chợt thấy người từ trong viện lao tới, ta sợ hết hồn, quát to một tiếng, người kia sợ quay đầu chạy đi.”


“Ta đi đứng không được, liền hô vài tiếng ở trong viện tử, lại đi tìm đại lão gia, hô vài tiếng đại lão gia cũng không có thanh âm, ta ngửi thấy được mùi máu tươi, dẫn theo đăng lung tiến ngọa thất, liền thấy đại lão gia trên giường một thân máu, trừng hai mắt trừng hai mắt nhìn.”


Lúc nói chuyện, Lưu bà tử hình như đứng mệt, đỡ tường ngồi xuống.


Cảm tạ a.” Đỗ Cửu Ngôn cho bà tử một ít tiền, bà tử nói lời cảm tạ thư tiền vào túi.


Sau khi Đỗ Cửu Ngôn rời đi, Mâu Ưng ở một gian quán trà tìm được Khu Hằng, “Khu tiên sinh, Vương Lại thỉnh tụng sư, người cũng biết?”


“Thỉnh tụng sư?” Khu Hằng nao nao, làm ra thủ thế thỉnh, hai người đến hậu viện an tĩnh thì dừng lại, Khu Hằng ngưng mi hỏi: “Vì sao hắn thỉnh tụng sư, Phó đại nhân nói như thế nào?”


Mâu Ưng lắc đầu, “Loại sự tình này ta không hiểu, thế nhưng đối phương có thể biện tụng cho Vương Lại, khẳng định không phải người tốt lành gì. Khu tiên sinh, người nhất định phải suy nghĩ xem thử hắn dùng phương pháp thâm độc gì, cuối cùng tùy tiện tìm người chịu tội thay, thả Vương Lại ra.”


“Đối phương là làm biện hộ vô tội hay biện hộ có rồi?” Khu Hằng nói: “Đơn kiện của bọn họ đã nộp chưa, ta đi nha môn hỏi một chút.”


bookwaves.com

Mâu Ưng gật đầu, “Cái này có tội và vô tội ta không hiểu, tụng sư không biết xấu hổ kia, vừa rồi còn vào nhà điều tra. Ta không cho hắn điều tra, nàng còn đánh ta.”


“Tụng sư gì, còn động thủ với ngươi. Trong tay hắn có bài phiếu?” Khu Hằng trả tiền trà, Mâu Ưng theo ở phía sau nói: “Tiên sinh người khẳng định nghe nói qua, chính là Tam Xích đường Đỗ Cửu Ngôn.”


Khu Hằng không chỉ nghe nói qua, lại còn nghe nói qua vô số lần, hắn dừng lại ngưng mi nói: “Hắn biện tụng cho Vương Lại?”


Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc, vì Đỗ Cửu Ngôn hình như chưa từng biện án kiện hình sự, nàng thực sự lợi hại như vậy, dân sự, hình sự đều có thể?



“Đúng vậy, tụng sư này quả thực quá đáng ghét.” Mâu Ưng nói.


Khu Hằng không có hỏi Mâu Ưng quá nhiều, trực tiếp đi nha môn, Phó Thao gặp hắn ở thư phòng.


Khu Hằng hỏi: “Đại nhân, án tử của Vương Lại có chứng cứ, chứng nhân cùng với suy luận đều rất rõ ràng, vì sao người lại duyệt cho Vương Lại đệ đơn kiện khiếu nại? Đây không hợp quy củ.”


“Dù là định án, hắn cũng có quyền chống án.” Phó Thao nói: “Huống chi, Vương Lại còn chưa nhận tội, mỗi ngày kêu oan trong tù, thỉnh tụng sư biện tụng, là chuyện rất bình thường.”


Khu Hằng ngưng mi, không có tiếp vấn đề này, mà chỉ nói: “Như vậy vị tụng sư này mang theo bộ khoái và Hoàng thư lại đi Mâu phủ kiểm chứng, như vậy bọn họ có giao kết quả kiểm tra thực hư không?”


Đây là tụng sư rất có kinh nghiệm. Nếu như là Đỗ Cửu Ngôn tự đi thăm dò, hắn đương nhiên không có tư cách cùng lý do yêu cầu nàng đưa ra căn cứ chính xác ra bản thân tra được, nhưng bây giờ người trong nha môn theo cùng, như vậy hắn có tư cách, điều dùng kết quả điều tra.


Như vậy cũng dễ so tài nguyên, một là công dụng, một là tư nhân.


“Còn không rõ ràng lắm.” Phó Thao nói, vừa lúc Hoàng thư lại trở về, hỏi hắn: “Đỗ tiên sinh tra được cái gì?”


Hoàng thư lại đưa lên một tấm giấy trắng bất đắc dĩ nói: “Theo Đỗ tiên sinh đi một vòng, chuyện hắn hỏi và làm, kết quả giống hệt như trên hồ sơ, nên tiểu nhân không có ghi lại.”


Khu Hằng ngưng mi, chắp tay cáo từ.


Đỗ Cửu Ngôn này là có ý gì, nàng muốn biện tụng cái gì?


Khu Hằng không dám khinh địch, càng không dám tùy ý đối đãi, hắn trở lại Tây Nam, lấy hồ sơ ra, nhận nhận chân chân nhìn qua một lần, suy tính trục điều trục cú.


Nhất là theo như lời Vương Lại nói, chăm chú tự hỏi, thẳng đến đêm khuya, mới đi ngủ.


Đỗ Cửu Ngôn cũng không có nhàn rỗi, hai ngày đều ở bên ngoài, một hồi đi sòng bạc, một hồi ven đường hàn huyên nửa ngày với một đám bà tử, thẳng đến bầu trời tối đen bụng đói kêu vang mới đi về nhà.


Sáng sớm hôm sau lại đi ra ngoài, lấy bài phiếu ở Mâu phủ như đi dạo, đi Mâu phủ dạo đủ tám lần.



Củ cải nhỏ trông mòn con mắt chờ Đỗ Cửu Ngôn, thấy nàng tiến đến đưa trà, “Cha a, vụ án này của ngươi rất khó sao, ta thấy ngươi mệt đến gầy đi.”


“Án kiện hình sự phức tạp một ít, ngươi nhớ ta không?” Đỗ Cửu Ngôn uống, củ cải nhỏ gật đầu, “Tối hôm qua ngươi trở về liền ngủ, sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài, cũng không có nói chuyện với ta.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, nói: “Ngươi muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng.”


“Không có gì, không có gì, ” củ cải nhỏ nói: “Cha a, vậy ngươi có tiền dùng không, có muốn ta cho ngươi một ít tiền hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ hà bao, gật đầu nói: “Thật hết rồi, ngươi lấy mười lượng bạc cho ta.”


Củ cải nhỏ sờ soạng lục mười lượng bạc cho nương hắn.


“Hào phóng như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm nhi tử nửa ngày, củ cải nhỏ hì hì nở nụ cười, “Lòng ta thương ngươi a.”


Đỗ Cửu Ngôn hé mắt đang muốn nói, Bả Tử tiến vào, hỏi: “Có thu hoạch không?”


“Có!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thu hoạch to lớn, để người khiếp sợ.”


Bả Tử thiêu mi, lại cười nói: “Vậy ngày mai lên đường ngươi nắm chắc rồi.”


“Nhất định.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì ta là Đỗ Cửu Ngôn a.”


Bả Tử cười ha ha.


Ngày thứ hai cũng không phải là sáng sớm thăng đường, nên Đỗ Cửu Ngôn ngủ thẳng để tỉnh tự nhiên, thay bào phục tụng sư Nháo nhi thêu trúc, mang theo bài tử, đi nhanh ra cửa.


Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An bốn người ở cửa chờ nàng.


“Có muốn chúng ta cùng đi hay không? Giúp ngươi cầm hồ sơ?” Tiền Đạo An rất lo lắng cho nàng, dù sao đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu Ngôn biện tụng án kiện hình sự chân chính.


Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Không cần, tất cả mọi thứ đều trong não ta.”


Nàng vào nha môn, uống một canh giờ trà, Phó Thao thăng đường.


Nguyên cáo, bị cáo, đều đã lên đường, chứng nhân chờ ở hậu đường, Đỗ Cửu Ngôn vào cửa hành lễ, vừa chuyển mặt liền thấy Khu Hằng.



Khu Hằng ước chừng ba mươi, dung mạo phổ thông, thân hình cũng không cao, nhưng y phục một tia nếp uốn cũng không có, ngay cả hài trên chân đều là không nhiễm một hạt bụi.


Có thể thấy được, người này là một người xem trọng cẩn thận tỉ mỉ chu đáo.


bookwaves.com

“Án Vương Lại giết Mâu Bằng, ngày hai tháng bảy đã đường thẩm, chỉ thiếu Vương Lại nhận tội. Nhưng hôm nay hắn thỉnh tụng sư biện tụng, đây trong trình tự là hợp lý, nên bổn quan chọn hôm nay một lần nữa khai, nghe nguyên bị cáo biện tụng, để bản càng thêm rõ ràng, càng có thể công bằng để hung thủ bị phán quyết và nghiêm phạt.”


“Trước do tụng sư nguyên cáo trình bày án tình cùng với chứng cứ, nếu có bổ sung hoặc là chứng nhân cũng duyệt.”


Khu Hằng nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, thấy nàng chắp tay đứng trên đường, thần sắc nhẹ nhõm nét mặt lộ cười, hắn liền càng phát ra bất an trong lòng, ngưng mi tiến lên, trầm giọng nói: “Án này phát sinh ngày hai mươi tám tháng bảy. Ban ngày Vương Lại cùng Mâu Bằng từng ở trước của khách sạn Đông An phát sinh qua cãi cọ. Lúc đó phân minh Vương Lại sai, nhưng hắn Không y theo không hiểu thậm chí nhục mạ Mâu Bằng. Nếu không có bạn của Mâu Bằng từ khách sạn Đông An đi ra, Vương Lại tất nhiên sẽ động thủ thêu dệt chuyện ẩu đả.”


“Người này vô lại, không (nhân) phẩm, ăn chơi cờ bạc, thậm chí cho thuê thê tử sinh con dưỡng cái cho người khác, để thỏa mãn tư dục của hắn.”


“Người như vậy, sau khi phát sinh xung đột với Mâu Bằng vào ban ngày, trong lòng tức giận bất bình, nên sau khi mưu đồ một ngày, chờ trời tối ấn núp chờ ở hẻm Mâu gia phía đông của Mâu phủ, giờ hợi canh ba. Hắn leo tường vào Mâu phủ, đến trù phòng lấy dao trước, trực tiếp đi chính viện, thấy đêm đó chỉ có mỗi mình Mâu Bằng say rượu lại đang ngủ say, liền thống hạ sát thủ, tàn nhẫn chém Mâu Bằng mười hai đao. Lúc này Lưu bà tử của Mâu phủ đang trực tuần tra ban đêm, vừa lúc gặp được Vương Lại hành hung muốn chạy trốn, liền hét lớn một tiếng, Vương Lại chạy trối chết!”


“Lúc Vương Lại lẩn trốn chạy, thuận lợi trộm đi mười bảy món tài vật trong phòng, tang vật vòng tay mã não tìm được ở đổ phường, đã xác định, còn lại mười sáu món khác tìm được trong kẽ hở bên trong tường khách sạn hắn thuê ở.”


“Trừ cái này ra, hung khí bản, là một thanh cốt đao của Mâu phủ, đặt ở trong trù phòng không khóa, mà trù phòng ở mặt đông Mâu phủ, chính là đường Vương Lại vào phủ đi chính viện phải đi qua.”


“Nên, học sinh cho rằng, án này vô luận nhân chứng, hay vật chứng đều đã rõ ràng sáng tỏ, thỉnh đại nhân minh biện, định án phán quyết theo pháp(luật)!”


Khu Hằng nói xong đang muốn lui về phía sau, bỗng nhiên có hai người ở ngoài tiến đến công đường.


Đỗ Cửu Ngôn ghé mắt nhìn, lập tức đuôi lông mày hỏi nhảy, liền thấy Tiết Nhiên và một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi tiến đến. Nam tử dáng người cao ngất, đuôi lông mày nhướng cao lộ vẻ rất cao ngạo, hai người mỉm cười vào nha môn, hướng Phó Thao hành lễ, Tiết Nhiên cười nói: “Hôm nay Khu Hằng tổ giáp biện tụng, ta và Lưu sư huynh vừa lúc rảnh rỗi, liền muốn đến nghe, mong rằng đại nhân cho phép.”


“Tiết tiên sinh, Lưu tiên sinh, ” Phó Thao mỉm cười phân phó thư lại, “Dọn cái ghế lên.”


Tiết Lưu hai người liền ngồi ở cửa.


—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh ba kết thúc lạp, ngày mai là sân nhà.

Nhìn xong nhớ kỹ nhắn lại hắc!


Bình Luận (0)
Comment