Đại Tụng Sư

Chương 74


Q1 – CHƯƠNG 74: HIỆN TRƯỜNG ÁN PHÁT


Editor: Luna Wong

“Đương nhiên là có.” Điền thị nhìn chằm chằm Ngưu thị nói: “Từ lúc ta gả đến, nàng đã không thích ta. Nói ta làm cơm không thể ăn, nói ta không thể sinh dưỡng, nhiều năm như vậy chỉ sinh một nhi tử.”


“Hiện tại nhi tử nàng chết, nàng đương nhiên ước gì ta chết chung, đương nhiên là nghĩ hết biện pháp vu hãm ta.”


Điền thị than thở khóc lóc, lên án Ngưu thị.


“Ta có thích ngươi hay không, không có liên quan đến chuyện này.” Ngưu thị cả giận nói: “Ngươi giết hài nhi của ta, ngươi phải đền mạng.”


Điền thị ô nức nở khóc, “Các vị tiểu tiên sinh, van cầu các ngươi giúp ta một chút, ta không chịu nổi nữa. Mỗi ngày bị người nói như vậy, ta chết cho xong.”


“Chúng ta nhất định sẽ tìm được chân tướng.” Khâu Thính Thanh rất đồng tình Điền thị, “Ngươi an tĩnh một chút, chúng ta có vấn đề sẽ trở lại xác định với ngươi.”


Mâu Phó vội vàng ghi chép, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngưu thị, hỏi: “Ngươi nói có buổi tối kia, cụ thể là ngày nào? Nếu nghe được thanh âm, vậy ngươi có nhận ra thanh âm kia không, hoặc là nói, nếu như để cho ngươi nghe lại âm thanh của người đó, ngươi có nhận ra không?”


Ngưu thị trả lời: “Lúc đó cuối tháng mười một, hẳn là ngày hai mươi bảy hai mươi tám. Về phần thanh âm của nam nhân, lúc đó gió to ta nghe không rõ lắm, hơn nữa hai người đang làm loại chuyện đó, thanh âm đều khác nhau. Ta cũng là trở về phòng mới nhớ tới, giọng nữ cười trêu ghẹo chính là Điền thị.”


“Ta lúc đó đã đứng dậy, nhưng chờ ta qua đó, bên kia đã không có người.” Ngưu thị nói.

Mâu Phó gật đầu, cầm bút trầm tư suy nghĩ, cái khác cũng đều là đầu mối căn cứ có hạn, ghi lại thảo luận.


“Ngươi thế nào cái gì cũng không hỏi không ghi?” Bỗng nhiên, có một niên thiếu niên kỷ rất nhỏ nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi là suy nghĩ gì cũng không làm, dự định lừa chút điểm đi?”


Mọi người cà một chút nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.


“Xin lỗi, ta có điểm hay không cũng không sao.” Đỗ Cửu Ngôn đạm đạm nhất tiếu.


Nụ cười này, giận đến mọi người thiếu chút nữa làm rơi bút, Mâu Phó hỏi: “Vậy là ngươi không muốn cùng nhau thẩm vấn, hay là nói, ngươi căn bản cũng không có manh mối?”


Hắn hoài nghi điểm lúc trước của Đỗ Cửu Ngôn, có phải toàn dựa vào vận khí hay không.


Dù sao từ lúc nàng vào cửa đến bây giờ, không có hỏi qua gì cả.


“Muốn a.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn đạc bộ đi qua nhìn hai sai dịch áp người, “Làm phiền hỏi một câu. Có thể đến Lưu gia thôn xem chút không? Hay là chỉ có thể ở đây nghĩ lung tung?”



Mặt hai sai dịch không thay đổi trả lời: “Quy định nội trong bốn canh giờ, bất kể thủ đoạn.”


Mọi người sửng sốt, đều nhìn Đỗ Cửu Ngôn. . . Nửa ngày hỏi một câu, vừa mở miệng cư nhiên hỏi vấn đề này.


Hình như, càng thực tế hữu dụng hơn a, Khâu Thính Thanh hỏi: “Nguyên bị cáo có thể cùng đi không?”


“Phía trên nói, tận lực vâng theo tất cả yêu cầu của thí sinh.” Sai dịch nói xong, lại nói: “Nhưng việc này không phải là các ngươi nói ra trước, chờ các ngươi hỏi xong, chúng ta sẽ mang nguyên bị cáo đi Lưu gia thôn.”


Nói như vậy, thí sinh vừa ra vào kia, đều đã đi Lưu gia thôn?


“Đi mau, đi mau.” Mâu Phó thúc giục, “Nhóm cuối cùng chính là bị thua thiệt.”


Người khác đều đã ở bên kia tra hỏi, mà bọn họ lại còn không có xuất môn.


“Có xe không, có xe sẽ nhanh chút.”


Vừa nói chuyện, chín người như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn nhìn sai dịch, nói: “Làm phiền, một nén nhang sau các ngươi mới khởi hành.”


“Vì sao?” Vẻ mặt sai dịch ngạc nhiên. Tuy nói yêu cầu của thí sinh bọn họ tận lực thỏa mãn, nhưng yêu cầu này cũng quá không giảng đạo lý, “Thời gian đã qua một canh giờ, không đi nữa các ngươi sẽ không kịp tra hỏi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Đó là bọn họ không kịp, cũng không phải ta. Dù sao ta còn chưa xuất phát không phải sao?” Lúc nói chuyện cho một sai dịch một lượng bạc, “Cực khổ nhị vị, đi nhà vệ sinh kéo thời gian, một nén nhang phải cần đo.”


Lúc nói chuyện, hoảng hoảng du du xuất môn, lưu lại hai sai dịch vẻ mặt không giải thích được.


Đỗ Cửu Ngôn, thật đúng là Đỗ Cửu Ngôn a.


bookwaves.com – Luna: Công nhận bả thông minh ghê luôn. Mà phần này thật không công bằng, đáng lẽ nhóm thấp điểm nhất phải được ưu tiên hơn chứ. Người ta thấp điểm là không bằng người khác rồi còn gì.


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi nhanh một chút.” Khâu Thính Thanh vẫy tay, “Đến đó cần gần nửa canh giờ, nhóm người thứ nhất khẳng định đã đến, ngươi đi nhanh chút.”


Đỗ Cửu Ngôn ứng, đi theo phía sau chín người.


“Vụ án này quả thực kỳ hoặc. Ngưu thị cắn chết Điền thị thông dâm với người ta, lại một điểm chứng cứ cũng không có. Cáo nhi tức thông dâm mưu sát thân phu, nhưng thân phu không có vết tích bị mưu hại. . . Các ngươi nói, Hình đại nhân ngay lúc đó, tại sao phải nhận vụ án này?”


Vụ án này, hầu như chỉ có lời khai của Ngưu thị, những chứng cứ vật chứng khác đều không có.



Thế nhưng vị huyện lệnh trước vẫn nhận như cũ, bản thân đây thật kinh ngạc và không giải thích được.


“Sau khi Hình đại nhân nhận án tử này đã bị người tố cáo, điều nhiệm đi, Phó Thao không có sở trường về việc này, nên án tử đặt ở nha môn hơn nửa năm.” Mâu Phó nói: “Hơn nữa, có liên quan mạng người, dù là Phó Thao không ủng hộ, cũng không dám đơn giản triệt án.”


“Đây làm khó cho cho chúng ta, thành khảo đề của chúng ta.” Khâu Thính Thanh lắc đầu, nghĩ tới Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi lợi hại như vậy, ngươi bây giờ có ý kiến gì?”


“Mười người Chúng ta bây giờ là cùng nhau, ngươi không nên cất giấu a.”


“Không có người nhân chết, chính là nghi điểm lớn nhất của bản án.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nóng nảy, chờ đi Lưu gia thôn, tự nhiên sẽ có đáp án.”


“Đúng!” Mâu Phó nói: “Lúc này, muốn chứng minh án này là thật có oan tình, hay Ngưu thị phán đoán, chúng ta phải biết rõ ràng hai chuyện trước.”


“Chuyện gì?”


“Có phải gian phu là ai hay không?”


Mâu Phó gật đầu, “Thứ nhất, là tìm được gian phu của Điền thị, tìm được gian phu thì nàng có động cơ sát nhân. Thứ hai, khai quan nghiệm thi, chứng nguyên nhân cái chết của Lưu Nhị Trụ lần nữa.”


Khai quan nghiệm thi, có người lắc đầu nói: “Khám nghiệm tử thi được không, quan phủ đồng ý không?”


“Không đồng ý cũng phải đồng ý.” Mâu Phó rất khẳng định, “Dù sao nếu bọn họ lấy án này ra khảo chúng ta, cũng là muốn đi qua chúng ta tới phá án này, với cùng bọn chúng mà nói là chuyện tốt.”


Tám người khác đều gật đầu đồng ý.


“Chúng ta lấy Mâu huynh dẫn đầu đi, hiện tại Mâu huynh nói cái gì, chúng ta làm cái đó. Miễn cho mười người vì nhân tâm không đồng đều, đông bổ một búa tây gõ mọt chùy, cuối cùng thành vô tích sự.” Khâu Thính Thanh nói.


Tất cả mọi người gật đầu xác nhận, đều sang đây nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hoàn toàn không có ý kiến.”


Mọi người hài lòng với nàng một chút.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi. Lần khảo hạch này chính là lạc đề, tra án không phải chuyện của tụng sư.


Đây là chỉnh đốn hôm nay của Tiết Nhiên?



Xem ra, rất có thể hồ sơ bọn họ thấy là bất đồng với thí sinh Tây Nam thấy.


Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng đã tới Lưu gia thôn ngoài thành, trước mặt năm tổ năm mươi người sớm ở chỗ này chờ, hiện trường án phát, trước nhà sau nhà đều đã bị lật nhiều lần, bọn họ đến, các chứng cứ có khả năng, đều bị tịch thu, một chút đầu mối giá trị cũng không có.


“Thế nào nguyên bị cáo còn chưa tới?” Mọi người chờ không nhịn được, “Cũng đã lâu. Này, Mâu Phó, các ngươi là tổ cuối cùng, sao các ngươi đến rồi bọn họ còn chưa tới?”


Mâu Phó lắc đầu, “Không biết a.” Lúc nói chuyện, cũng là vẻ mặt cổ quái, theo đạo lý nguyên bị cáo ngồi xe, nên sớm đến mới đúng.


Bất quá cũng tốt, như vậy khuyết điểm thời gian của bọn họ đã rút bớt rất nhiều.


“Vào nhà xem.” Mâu Phó mang theo tám người vào nhà lục soát, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở sân Ngưu thị phơi cốc quan sát bốn phía.


Nhà Ngưu thị ở cửa thôn, từ cửa rộng còn đường bốn người cũng đi qua được, khoảng chừng một chun trà, hộ gia đình trong thôn không ít, nhìn xa xa, nóc nhà liên tiếp, vẫn rất có khói lửa.


Lại nhìn viện tử nhà Ngưu thị, là một viện tử nửa rộng một kéo hai, cửa phơi cốc, phía tây có hai gian phòng đắp gỗ gạch, là tạp vật và trù phòng, mặt đông là một gian lớn, là Ngưu thị ở.


Chính phòng là bốn gian, một đường phòng ba gian ngọa thất.


Sau chính phòng là vườn rau, bên cạnh vườn rau có một đống cỏ khô thật cao, là rơm rạ và củi đốt, còn nuôi hà vịt, kêu cúc cúc cạp cạp.


Mặt đông của đống cỏ khô, là mao xí, nếu như nửa đêm Ngưu thị đi tiểu, là xuất môn bên tay phải vòng qua chính phòng đi vài bước chính là mao xí.


Nàng nói, thời gian đi tiểu đêm nghe được có tiếng ở đống cỏ khô, là bình thường.


bookwaves.com

“Đỗ Cửu Ngôn.” Tiêu Thanh Phong bỗng nhiên tiến lên đây, lạnh lùng thốt: “Ngươi không nên đắc ý.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn một cái, gật đầu, “Ân, đã biết, không đắc ý!” Lúc nói chuyện, vỗ vỗ vai Tiêu Thanh Phong, ngữ khí hòa hoãn nói: “Ngươi cũng không cần nổi giận, bình tĩnh, bình tĩnh.”


Lúc nói chuyện đi vào nhà.


Thật đúng là cố gắng an ủi cho nhau.


“Ngươi chờ cho ta, một hồi ngươi liền ngày hôm nay ngươi sẽ chết có bao nhiêu khó coi.”” Tiêu Thanh Phong nói xong, hướng về phía Lý Chính trong thôn: “Theo chúng ta nói mà làm, nhanh đi.”


Lý Chính xác nhận, vội chạy vào trong thôn.


Bên này học sinh Tây Nam, tổng cộng là hai tổ hai mươi, đám người Lỗ Chiêm Phong, Thái Tịch Nhiên đang chờ.


“Tiên sinh nói, Ngưu thị nghe được tiếng bước chân đi phương hướng vào thôn. Trong hồ sơ vụ án của quan phủ ghi chú rõ, nam nhân từ mười lăm đến bốn mươi lăm tuổi trong thôn, tổng cộng có năm mươi lăm người, trong mấy ngày này có năm mươi người ở nhà, bốn mươi mốt người có thê nhi trong nhà, dư chín người còn lại có hoài nghi.” Thái Tịch Nhiên thấp giọng nói: “Vậy chúng ta bây giờ liền trực tiếp đi thăm dò chín người này, một hồi chờ Điền thị đến, lại mang người đi, đôi bên gặp lại, chúng ta mới xem sắc mặt.”



Chu Nham gật đầu, “Ngỗ tác của nha môn buổi trưa đến, chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian, nghiệm chứng chuyện thông dâm có thật tồn tại hay không.”


Tất cả mọi người gật đầu xác nhận, hai mươi người cùng nhau đi vào thôn.


Tin tức hồ sơ của quan phủ, ngay từ đầu có khẩu cung của Ngưu thị, nàng hoài nghi người thông dâm là nam tử bổn thôn, thanh âm tuổi còn trẻ, đại khái ba mươi xuất đầu. Việc này hồ sơ quan phủ đã ghi rõ.


Nhưng hồ sơ lấy đến Tây Nam, có hai điều bị bỏ, ngoại trừ thí sinh Tây Nam, mọi người đều cũng không biết.


Trừ tin tức này, còn có một ngày hôm qua được Tiết Nhiên chỉ điểm, Ngưu thị thủ tiết hơn hai mươi năm, con mắt nhìn không rõ!


Nói cách khác, độ có thể tin trong lời nói của Ngưu thị không nhất định cao.


“Có đầu mối không?” Đỗ Cửu Ngôn đạc bộ tiến ngọa thất của Điền thị và Lưu Nhị Trụ, chăn đơn màu xám tro, là chăn hôm gặp chuyện không may, quan phủ lúc đó lấy đi, sáng sớm lại lấy về trải lên.


Hiện trường tận lực phục hồi nguyên trang như lúc đầu.


Mâu Phó trả lời? “Ngoại trừ một chút bẩn, không có bất kỳ thứ khác, hơn nữa vết bẩn này như là. . .”


Đỗ Cửu Ngôn qua xem, vị trí cái mông người nằm lên, có một chút vết tích cứng rắn hơi trắng, như là nam nữ ho.an ái xong, vết tích ti.nh dị.ch khô cạn của nam tử.


Đây là giường của phu thê trẻ, có dấu này, rất bình thường.


Đỗ Cửu Ngôn xem qua một mắt, mở ngăn tủ, bên trong có phân nửa y phục nam tử, phân nửa y phục nữ tử, y phục chính là mấy cái yếm.


Có đại hồng, có thảo lục, khoảng chừng mười kiện, có bốn kiện nhan sắc sáng rỡ tay nghề tương đối tốt, còn lại đều là nửa cũ, nhan sắc tương đối tối.


“Cái yếm?” Mặt của Khâu Thính Thanh đỏ lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi. . . Ngươi nhìn yếm của nữ nhân.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, cất đồ, lại giũ mấy kiện y phục.


Đạo lý giống nhau, có bốn năm món mới tinh, nhưng phần nhiều là y phục mùa đông, cũng có vài món là nửa cũ thậm chí có lỗ vá, nhan sắc u ám.


“Nam nhân trong thôn đều đưa ra ngoài.” Bên ngoài có người hô một câu, Mâu Phó liền mang theo tám người không kịp chờ đợi chạy ra ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm tiêu sái đến bên giường, đưa tay, sờ dấu trên giường một chút.


—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay phía trước tam cũng đều là ba nghìn chữ, sở dĩ hôm nay canh chương tiết mới sổ là canh tư!

Sao sao đát mọi người.

Ngày mai ta lộng đặt tiền lì xì.


Bình Luận (0)
Comment