Đại Tùy Quốc Sư

Chương 7

Nắm vuốt vài phiến lông gà, đứng dậy rời khỏi, đi ra không xa, xa xa nhìn thấy Lục Nhị Lại đang đứng trên đường nhỏ quanh đồng ruộng hát khúc, lung lay trở lại, hướng về phía mấy người phụ nhân đang giặt y phục bên bờ sông thổi một tiếng huýt sáo, chọc có người mắng to.

- Hừ.

Lục Lương Sinh nhìn thấy thế, cúi đầu nhìn nhìn lông gà trong tay, một đường về đến nhà, mẫu thân lúc này đã khôi phục tâm tình, hốc mắt còn ửng đỏ, đang cùng Lục Lão Thạch thanh lý chồng củi dựng lên một căn lều nhỏ, Tiểu Tiêm ở bên cạnh trợ thủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mồ hôi, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy huynh trưởng trực tiếp về đến phòng, hơi nghi hoặc một chút nghiêng nghiêng đầu.

Trong phòng. « Nam Thủy Thập Di », « Thanh Hoài Bổ Mộng » bị lấy ra bày ở trên giường, Lục Lương Sinh lật từng tờ từng tờ, tiếng trang giấy được lật qua lật lại nhẹ vang lên một lát sau mới dừng lại, một đoạn chữ viết có chút mơ hồ phản chiếu trong đáy mắt thiếu niên.

- ... Hoài Giang có người nướng chim tước, mấy hôm sau, toàn thân tóc dài, ngứa lạ không chịu nổi, nhổ lông nào, lông đó mọc lại, còn dài hơn trước, liên tiếp mấy ngày mới lui..... Tên là Bạt Mao Thuật, giờ Hợi mặt đối nguyệt (mặt trăng), hướng nam...

- Nam Thủy Thập Di có nhiều cổ quái, các loại tiểu thuật trừng trị, trong đó cũng có phương pháp ác độc dồn người vào chỗ chết, Nhị Lại kia mặc dù có chút ác ôn, nhưng không đến mức giết chết người..... Liền cái này đi.

Quyết định chủ ý, học xong phương pháp ghi lại ở phía trên, ăn xong cơm tối, sau khi phụ mẫu muội muội đều ngủ say, Lục Lương Sinh nhìn nhìn mặt trăng, sau đó cầm lông gà đẩy cửa đi ra.

Đêm khuya gió lạnh phất qua sơn thôn cằn cỗi, nhà của người nào đó vang lên vài tiếng chó sủa, người ho khan, phần lớn người lao động một ngày đều đã thiếp đi, thân ảnh đen kịt đi qua, nhìn sắc trời một chút, xem chừng thời thần, đi tới nhà cỏ trước đó đã tới qua. Trong khung cửa sổ kết mạng nhện, rõ ràng nghe được tiếng Lục Nhị Lại lẩm bẩm.

Ngoài cửa sổ, bóng đen tới gần, hướng về phía trăng sáng bái một cái, trong miệng lẩm bẩm, lập tức phóng lông gà tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng thổi thở ra một hơi.

Lông gà lay động, trôi nổi bay lên, theo gió nhẹ tiến vào cửa sổ. Trên giường gỗ gần sát cửa sổ, kẻ lười biếng ngủ say cọ xát chân, một mảnh lông gà lặng yên không một tiếng động rơi vào trên mặt hắn, có lẽ có chút ngứa, cào vài cái, nói mơ vài tiếng, tiếp tục ngủ ngon.

Ngoài cửa sổ, Lục Lương Sinh nhìn trong chốc lát, cũng chuyển thân rời khỏi, trở lại trong phòng, cảm giác đầu có chút choáng váng, cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống một chút đã ngủ mê man.

Hôm sau. Lục Lương Sinh vừa tỉnh lại, giống như bị phong hàn, hồn thân đều bất lực, đầu có chút u ám, lúc rửa mặt, bỗng nhiên có tiếng ồn phát ra.

Tiểu Tiêm từ ngoài nhanh chóng chạy vào, đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hồng hộc chỉ ra bên ngoài:

- Ca..... Ngươi mau đi xem một chút, Lục Nhị Lại hôm qua tranh cãi cùng với nhà chúng ta, cái kia..... Hi hi..... Ha ha ha…

Nói đến đây nàng ngược lại nở nụ cười trước, Lý Kim Hoa đang bận rộn ở nhà bếp đi ra:

- Cười cái gì, mau nói.

- Hắn..... Hắn.....

Tiểu cô nương dùng sức nín cười, bình phục một chút mới nói:

- Toàn thân hắn có rất nhiều lông gà!

- Nên thế!

Lý Kim Hoa mắng một tiếng, xoa xoa nước đọng trên tay, vội vàng đi theo khuê nữ ra ngoài, nàng nhất định phải nhìn bộ dáng không may của tên kia.

- Thật đúng là có tác dụng.

Lục Lương Sinh lau một mặt phen, người thanh tỉnh không ít.

- Những thứ sư phụ dạy, cũng thực không tồi..... Ta nên trả lại hắn chút gì đây?

Ra khỏi tiểu viện, đi theo mẫu thân cùng muội muội, đi tới giữa thôn, tiếng người trở nên huyên náo, ồn ào, cùng cười vang.

- A a a a…

Giữa đám người đang xúm lại, Lục Nhị Lại đang hoảng sợ lăn lộn trên mặt đất phát ra tiếng kêu to tê tâm liệt phế, lông gà màu vàng nhạt mọc ra từ trong da hắn, toàn thân đều là lông gà, ngứa lạ khó nhịn dùng tay đi bắt kéo, ngạnh sinh sinh rút ra vài sợi lông, ngay cả chút da đều bị xé vỡ, máu me đầm đìa một mảnh. Nhưng rất nhanh, lông gà bị giật xuống lại lần nữa mọc ra.

- Mau cứu ta..... Các ngươi ai mau cứu ta... Thật ngứa... Ngứa quá...

Dùng sức nhổ kéo, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu cứu với thôn dân đang vây xung quanh xem kịch, nhưng không có người nào để ý đến hắn.

- Cứu ta...

- Van cầu các ngươi, giúp ta tìm đại phu..... Chịu không được, ngứa chết ta a....

Xé mở vạt áo, tất cả đều là màu sắc vàng nhạt tươi tốt, Lục Nhị Lại tê tâm liệt phế lăn lộn trên mặt đất, như cũ không ngừng bắt kéo, lông gà bay lả tả tung bay ở giữa không trung, người trong làng tranh thủ thời gian dịch bước về phía sau, sợ mình cũng thay đổi thành bộ dáng kia của hắn.

- Cái tên vô lại này, nên bị thế!

- ... Lão thiên gia nhìn không được, thi triển pháp thuật trừng trị hắn.

- Nói không chừng là cao nhân, vài ngày trước, hình như ta nhìn thấy một đạo sĩ vân du bốn phương đi qua.

- Gia hỏa này suốt ngày du đãng, nhìn lén khuê nữ nhà ta..... Không đánh chết hắn, cùng là hắn mạng lớn!

- Khuê nữ nhà của ngươi, mặt y như bánh chưng, hai mươi tuổi rồi còn chưa có gả đi, ai mắt mù mới có thể coi trọng...

- Luôn có mắt mù..... Hắc, ngươi muốn ăn đòn!.....

Trong khi mọi người châu đầu ghé tai đàm luận, Lục Lương Sinh đứng ở phía sau đám người nhìn xem thân ảnh lăn lộn đầy đất thê lương gào thét, vừa định tiến lên nói hai câu, bỗng nhiên che lấy cái trán, có chút đầu váng mắt hoa, cảm thấy đầu chìm vào hôn mê, nghe được xung quanh truyền đến tiếng người, đều có chút mơ hồ.

- Ca, ngươi không sao chứ?

Lục Tiểu Tiêm bên cạnh phát hiện dị trạng của hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ hỏi một câu.

Lục Lương Sinh lắc đầu:

- Không sao đâu, thì thấy máu thì có chút không thoải mái, ta đi dạo một vòng.

Có chút suy yếu đi từ từ khỏi đám người trong ánh mắt nghi hoặc của muội muội, đi trở về nhà, đến cửa sân dừng lại, dựa vào hàng rào, nhìn lại mặt đất thì đang thấy mặt đất xoay tròn rất nhỏ.

- Không phải bị nhiễm phong hàn đó chứ?

Lung lay đầu, cố nén cảm giác không khỏe, đi vòng hướng ra ngoài thôn, bên kia tụ tập tiếng người, tiếng Lục Nhị Lại kêu thảm mơ hồ vang lên tại sau lưng, trong tập tễnh bước chân, Lục Lương Sinh nhìn xem đường đi dưới chân uốn lượn kéo dài đến Tê Hà Sơn, trong đầu nghĩ đến một số việc...... Hôm qua còn rất tốt... Chẳng lẽ bởi vì dùng hai tiểu phương kỹ? Đúng rồi..... Sư phụ nói qua, tu vi không sâu, dùng pháp thuật linh tinh sẽ tạo thành một phần tổn thương đối với thân thể, không phải là loại chuyện này đó chứ?

Trong lúc miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã lên sơn lộ, vịn thân cây bên đường, tạt qua một khoảng cách, theo chỗ rẽ hơi ẩn nấp, đi tới phía trước vách núi giữa sườn núi, không kiên trì nổi, nhào vào cự thạch kia phía trước.

- Sư phụ.....

Suy yếu kêu lên một câu, cảm thấy mặt đất chấn động một cái, phủ phục trên mặt đất, cự thạch nặng nề phía trước ánh mắt di chuyễn, bùn đất bị chen qua một bên, vạch ra một đạo khe rãnh. Cửa hang lộ ra nửa bên, loáng thoáng có hình dáng giống như người từ trong đi ra, đang đi về phía của mình. Đợi đến khi đi lại gần sát, Lục Lương Sinh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người lâm vào trong bóng tối, tinh thần mỏi mệt có chút hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy bị sư phụ mang vào hang đá, cự thạch ầm ầm dời về vị trí cũ.
Bình Luận (0)
Comment