Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 100 - Chương 100: Sét Đánh

Chương 100: Sét đánh Chương 100: Sét đánh

Sở Thất Nguyệt đầy bụng ấm ức: "Em đi đây, anh quá xui xẻo, ở với anh thêm chốc nữa chỉ sợ bị sét đánh."

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một tiếng sấm nổ, Sở Thất Nguyệt sợ hãy chạy lên sô pha ngồi co lại, cô sợ sấm sét.

Trương Hợp Hoan thầm nghĩ đây là người không lưu người trời lưu người, Sở Thất Nguyệt đêm nay là đi không xong rồi, sấm vang chớp giật, một hồi mưa to sẽ tới bất cứ lúc nào, Trương Hợp Hoan nhanh đi đóng cửa sổ.

Sở Thất Nguyệt lấy ra điện thoại di động muốn mở đèn pin, điện thoại di động cố tình lại không có điện, Sở Thất Nguyệt buồn bực nói: "Trương Hợp Hoan, anh có pin dự phòng không?"

Trương Hợp Hoan đóng cửa sổ lại: "Anh không cần thứ đó." Một luồng sét đánh xẹt qua chân trời, chiếu sáng bên trong phòng, thuận tiện chiếu sáng gương mặt cười dâm của Trương Hợp Hoan, Sở Thất Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, túm lấy mền sô pha khoác lên trên: "Anh đừng tới đây!"

"Em bị bệnh à, đây là nhà của anh, anh muốn đi đến đâu thì đi đến đó." Bất quá Trương Hợp Hoan cũng không đi qua, phát hiện Sở Thất Nguyệt cảnh giác đối với cậu khá là nặng.

"Đưa di động cho em dùng."

"Gọi điện thoại tìm bạn tới đón em?"

Sở Thất Nguyệt ừ một tiếng.

Trương Hợp Hoan đi qua đưa điện thoại cho cô, Sở Thất Nguyệt tiếp nhận điện thoại, nhanh chóng nhấn vài con số, nhưng bỗng nhiên nhớ ra đây lại là số của Trương Hợp Hoan, ở huyện Hán mặt hàng này lại là người bạn duy nhất của mình. Mặt có chút phát sốt, mình vì sao phải sợ hắn, hắn có ăn cũng không được mình, Sở Thất Nguyệt lại buông điện thoại di động xuống.

Trương Hợp Hoan nương ánh nến nhìn cô nói: "Không đi? Trừ bỏ anh nhắm chừng em cũng không có bạn bè gì."

"Mưa lớn như vậy đuổi em đi, anh còn có nhân tính à?"

Trương Hợp Hoan cười lên: "Đều là em có lý, ừm, mưa to gió lớn, đi ngủ sớm một chút."

"Em không muốn ngủ."

"Chân còn đau không?"

Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu.

"Sợ anh?"

Sở Thất Nguyệt gật gật đầu.

Trương Hợp Hoan cười lên: "Phụ nữ có xinh đẹp đến đâu cũng không làm cho anh vứt bỏ kỷ luật của đảng và luật pháp của nhà nước, em thật nếu không yên tâm, em cứ trói anh lại, anh đi tìm dây cho em, em trói anh lại."

"Được!" Sở Thất Nguyệt đáp ứng cực kỳ rõ ràng.

Trương Hợp Hoan cố ý giả bộ đi tìm dây, dạo qua một vòng cầm một cái dây lưng trở lại: "Không có dây, hay là em dùng dây lưng trói anh lại."

Sở Thất Nguyệt tiếp nhận dây lưng: "Xoay người qua!"

Trương Hợp Hoan xoay người: "Thật sao?" Vừa rồi trong phim không phải dạng này, rõ ràng là nam chính cầm dây lưng mới đúng, sao lại hoán đổi nhân vật vậy? Vừa rồi khen tặng vài câu nữ vương, cô ta coi là thật?

Sở Thất Nguyệt dùng dây lưng nhẹ nhàng quất một cái ở trên người cậu, nhịn không được cười lên: "Thần kinh, anh có phải bị chứng cuồng ngược đãi không?"

"Cái này phải xem đối với ai, anh không phải làm cho em yên tâm sao? Đương nhiên em nếu thật muốn ngược anh, anh cũng sẽ không phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận."

"Được rồi, em tin tưởng anh, thật ra em lần này trở về chính là nói lời từ biệt với anh."

Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút: "Nói lời từ biệt? Em đi đâu?"

"Về châu Âu, tiếp tục học nghiệp của em."

Trương Hợp Hoan nói: "Tập đoàn Hoa Phương thì sao? Em mặc kệ?" Sở Thất Nguyệt là tập chủ tịch đoàn Hoa Phương, tập đoàn lớn như vậy nói buông tay liền buông tay? Cô nàng này thật đúng là có tính cách, tính cách có đầu không có đuôi.

Sở Thất Nguyệt thở dài: "Có rượu không?"

Trương Hợp Hoan nhìn ra cô có tâm sự, gật gật đầu nói: "Muốn uống cái gì?"

"Rượu vang."

Chỗ của Trương Hợp Hoan chỉ có một chai Changyu, là phúc lợi đài cho, mở rượu vang, rót hai ly, đưa một ly đưa cho Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt ở dưới ánh nến lay động ly rượu một chút, nhấp chút rượu rồi nói: "Chuyện "Đánh thẳng chân tướng" gây cho công ty phiền toái rất lớn, công ty trong khoảng thời gian này giá cổ phiếu đi xuống rất nhiều, thời gian em rời đi là đến tổng bộ, nhóm cổ đông đều than phiền với em."

"Trước đó anh có nói với em, em lại không có xem trọng."

"Em chỉ là tin tưởng quá mức cái gọi là người nhà." Sở Thất Nguyệt uống cạn rượu trong ly, tự cầm lấy chai rượu lại rót một ly, lay động rượu vang trong ly, cảm giác gần nhất cuộc đời của mình giống như rượu màu đỏ này, không ngừng xoay tròn, thân bất do kỷ.

Trương Hợp Hoan liên tưởng tới gần đây phát sinh một loạt sự kiện nhằm vào tập đoàn Hoa Phương, ý thức được Sở Thất Nguyệt đang bị cô lập, lúc ấy cô gọi điện thoại cho chú là Sở Quốc Lực, cậu cũng ở bên cạnh, nhưng Sở Quốc Lực vẫn không mang báo cáo giám định chất lượng nước đúng lúc chuyển cho đài tỉnh, trong đó khẳng định có chuyện.

"Em chuẩn bị từ đi chức vụ chủ tịch công ty, ba em mất, em cũng không có năng lực giữ lấy Hoa Phương."

Bình Luận (0)
Comment