Park Jin Joo cho biết: "Tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình cụ thể vào ngày mai. Tôi nghi ngờ GOT sẽ nuốt chửng JYP. Suzy cũng là tài sản cốt lõi của công ty. Nếu đúng như vậy, chúng ta buộc phải từ bỏ việc ký hợp đồng với Suzy".
Trương Hợp Hoan nói: "Kim Young Seung này thực sự là bá đạo." Cậu mở điện thoại di động, đến Seoul, Thuật nguỵ trang bản chuyên nghiệp vẫn còn trên kệ, giá vẫn là 20 triệu. Trương Hợp Hoan âm thầm thở dài, trước mắt giá trị danh tiếng của cậu không đủ để trao đổi. Cậu đã nghĩ rằng sẽ có chiết khấu phúc lợi sau khi ra nước ngoài, nhưng có vẻ như không có chuyện đó.
Park Jin-joo và Quách Khải Toàn cho rằng nguyên nhân khiến cậu thở dài là thua thiệt khi không mua được JYP.
Trương Hợp Hoan trở về phòng, vừa mở cửa, An Nhiên từ phòng bên cạnh đi ra. Cô yêu cầu Park Jin-joo sắp xếp phòng bên cạnh cậu.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Thật trùng hợp?” Vốn định mời An Nhiên vào phòng ngồi, nhưng thấy cô ăn mặc chỉnh tề, hình như là chuẩn bị đi ra ngoài.
An Nhiên cười nói: "Tôi cảm thấy đói bụng, muốn đi xuống tìm cái gì ăn."
Trương Hợp Hoan đề nghị đi cùng cô.
Trương Hợp Hoan vốn muốn đến nhà hàng của khách sạn, nhưng An Nhiên đề nghị ra ngoài đi dạo, thế là cậu cùng An Nhiên đi đến con đường nhỏ phía sau khách sạn. An Nhiên chọn một nhà hàng gà rán, hai người vào gọi món, bia gà rán. Ở đất nước này đúng là không có nhiều món ngon để lựa chọn.
An Nhiên nói: "Hồi nhỏ tôi sống ở Seoul, nhưng tôi không còn nhớ gì nhiều về nó nữa."
Lần trước Trương Hợp Hoan đến Seoul, cậu đã từng đến căn nhà ở Bắc Triều Tiên nơi An Nhiên ở. Cậu cũng biết tên An Nhiên khi còn bé là Hi Trân, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn chưa từng nói với An Nhiên chuyện này. Bởi vì cậu lo lắng điều đó sẽ làm cô tổn thương.
Cha của An Nhiên, An Quốc Tuyền hẳn là vẫn còn sống trên đời này. Không biết hiện tại ông ấy đang sống với thân phận gì, đang sống ở đâu?
Trương Hợp Hoan nói: "Hãy để quá khứ qua đi, trân trọng hiện tại và trân trọng những người xung quanh mình."
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, ôn nhu nói: “Anh sẽ mãi mãi bảo vệ tôi đúng không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu.
An Nhiên cụng bia với anh, mạnh dạn uống một hơi.
Trương Hợp Hoan nói: "Uống ít một chút, ngày mai chúng ta phải làm việc."
An Nhiên dốc ngược ly bia, biểu thị mình uống sạch. Trương Hạc Hoan lắc đầu, cũng uống cạn bia trong ly.
An Nhiên rót rượu cho anh, gọi thêm một chai rượu soju, trong hai ly bia lạnh như băng rót vào mỗi ly bia một ly soju. Đây gọi là bom bong bóng, dùng vị ngọt của rượu soju để hóa giải vị chát của bia. Nó được gọi là bom sâu. Ở đất nước này đồ ăn thường rất thích thêm dưa chua, kim chi và bom bong bóng.
Trương Hợp Hoan không cảm thấy thời thượng, cũng không cảm thấy vị ngon. Nhưng thứ này uống rất nhanh váng đầu, tửu lượng của cậu không có vấn đề gì. Nhưng cậu có chút lo lắng cho An Nhiên, nhắc nhở cô: “Cô uống ít một chút đi, uống rượu vào có thể loạn tính."
An Nhiên nói: "Khi tôi và Thất Nguyệt đi du lịch ở Neon, ngày nào chúng tôi cũng uống rượu. Vốn dĩ tôi muốn cô ấy đến Seoul cùng tôi, nhưng cô ấy từ chối."
Trương Hợp Hoan nói: "Công việc của cô ấy rất bận rộn."
An Nhiên nói: "Tôi nghĩ cô ấy không muốn ba người chúng ta cùng nhau khó xử."
Trương Hợp Hoan nói: "Có gì xấu hổ, yên tâm đi tôi chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho hai người."
An Nhiên lại uống một hớp rượu, ánh mắt vì rượu mà trở nên quyến rũ hơn: “Con người anh thật quá trăng hoa, gặp một người yêu một người.”
Trương Hợp Hoan cười nói: "Cô mới uống được bao nhiêu, đã say rồi sao?"
An Nhiên gật đầu nói: “Tôi chính là muốn uống say, tôi chính là muốn anh chăm sóc cho tôi."
“Tôi có thể thoả mãn điều này." Trương Hợp Hoan rót cho cô một ly rượu khác.
An Nhiên nói: "Cuộc đời tại sao nhất thiết phải lựa chọn?"
Trương Hợp Hoan nói: "Đừng nghĩ về những vấn đề này nữa."
"Anh vô tâm vô phế nên chắc chắn anh không bị những vấn đề này làm phiền."
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi cũng rất khó khăn, tôi cũng phải đưa ra lựa chọn. Chẳng qua sự lựa chọn của tôi là chọn nhiều sự lựa chọn."
An Nhiên chỉ vào mũi anh ta nói: "Cặn bã!"
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi thừa nhận, tôi thực sự trăng hoa, nhưng tôi thích cô, tôi cũng thích Thất Nguyệt, tại sao lại bắt buộc tôi lựa chọn? Tại sao chúng ta không thể chung sống hòa thuận? Cuộc sống trăm năm ngắn ngủi như vậy, từ lúc quen biết đến lúc chết mới mấy chục năm. Dù sao đây là tính cách của tôi rồi cũng không thể thay đổi, tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai trong số hai người.”
An Nhiên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu. Mặc dù cô biết trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng cô không ngờ cậu lại có thể nói nói thẳng ra một câu tự tin như thế. Đôi môi anh đào của An Nhiên mấp máy, nghẹn một hồi lâu mới nói: "Anh thật không biết xấu hổ, tôi thật muốn tát anh một cái."
Trương Hợp Hoan nói: "Đừng nói cô muốn tát tôi, ngay cả tôi cũng muốn tát bản thân mình."