Trương Hợp Hoan đã không còn đề cao doanh thu phòng vé của “Thiến nữ u hồn”. Từ lão quái và Quốc Sư đều đi sai trên con đường bị tư bản bắt cóc. Dù lý tưởng có đẹp đẽ thế nào cũng không thể thắng được hiện thực tàn khốc.
“Trung Hoa Trên Đầu Lưỡi” được quay cực kỳ thuận lợi. Trương Hợp Hoan biên tập văn bản thành sách, đưa bản sơ thảo cho Lê San San xem trước.
Sau khi Lê San San xem xong thì cảm thấy không tệ, nhưng cô không tin quyển sách này có thể phá lượng tiêu thụ trăm triệu bản.
Bởi vì nhiệt độ của “Xạ điêu anh hùng truyện”, Lê San San không do dự gì phương diện ký hợp đồng. Chuẩn bị dùng điều kiện tương đương ký quyển sách này, nhưng lại gặp trở ngại ở phía tổng biên tập Du Hoa Xuyên.
Du Hoa Xuyên cho rằng trước in một trăm nghìn bản thật sự quá nhiều. “Xạ điêu anh hùng truyện” cũng chỉ in trước năm mươi nghìn sách. Quyển sách này so với những sách báo bình thường trong mắt hắn cũng không có gì khác nhau. Tiểu thuyết của Trương Hợp Hoan có thể bán chạy, không có ý nghĩa cậu viết thể loại nào cũng có thể bán chạy.
Du Hoa Xuyên đề nghị giảm số lượng xuất bản thành hai mươi nghìn bản, những điều kiện khác không thay đổi. Điều này cũng là suy xét từ góc nhìn của nhà đầu tư, xuất bản lần đầu in càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn. Trương Hợp Hoan dù sao cũng không có tiền lệ bán chạy loại sách xã hội.
Lê San San cố gắng tranh cãi nhưng cũng không thể thay đổi được ý của Du Hoa Xuyên. Du Hoa Xuyên cho rằng số lượng sách in cũng không ảnh hưởng đến nhuận bút của Trương Hợp Hoan. Nếu thị trường hưởng ứng, họ hoàn toàn có thể in thêm.
Ở phương diện này ý tưởng của hắn và Lê San San không giống nhau. Tính cách của Trương Hợp Hoan cô cũng hiểu ít nhiều. Trương Hợp Hoan không giống với những tác giả bình thường, người này trời sinh tính tình cương trực, làm việc thẳng thắn. Về điểm này người ta căn bản không để chút nhuận bút đó trong mắt, bằng không cũng sẽ không lấy tất cả đi làm từ thiện, còn lấy danh nghĩa người khác.
Lê San San thông báo ý kiến của toà soạn cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan cái gì cũng không nói. Nhưng cậu rất nhanh đã ký quyền xuất bản sách cho nhà xuất bản Trung Thái, bản in đầu một trăm nghìn bản, nhuận bút 15%.
Lê San San nghe được tin tức này nhất thời có chút hoảng. Cô cảm giác hợp tác với Trương Hợp Hoan có lẽ sẽ phát sinh biến hoá. Du Hoa Xuyên lại không cảm thấy gì, vốn là một cuốn sách khoa học xã hội, nhấc không nổi cành hoa quá lớn. Điều kiện bọn họ đưa cho Trương Hợp Hoan đã là ưu tiên trong ngành rồi.
Lê San San cho rằng chuyện không đơn giản như vậy, càng nghĩ càng muốn nhân cơ hội về nhà, đặc biệt đến gặp Trương Hợp Hoan.
Trong khoảng thời gian Trương Hợp Hoan đi Seoul, văn phòng sửa chữa một chút. Từ văn phòng của cậu có thể thông ra bên ngoài ban công, quan sát toàn bộ khu Lâm Giang.
Thời điểm Lê San San gặp cậu, cậu đang ngồi ở ban công vừa uống trà vừa viết kịch bản. Cuộc sống quá sức nhàn nhã.
Lê San San nói: “Thật thích nha, anh làm ông chủ thật sự thoải mái.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Vô vi nhi trị (Kiểm soát lúc sự việc chưa phát sinh, sau này sẽ xem như không có chuyện gì). Tôi phụ trách nội dung là được rồi, làm thế nào đưa vào hoạt động đều có chuyên gia phụ trách.”
Lê San San ngồi xuống đối diện cậu, trợ lý đưa đến một ly trà xanh.
Lê San San nói: “Trương tổng, anh đưa “Trung Hoa Trên Đầu Lưỡi” cho Trung Thái, cũng không nói trước với tôi một tiếng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải tôi tìm bên cô trước, bên cô không cần tôi mới đưa Trung Thái sao.”
“Không phải không cần, chỉ là điều chỉnh một chút số lượng xuất bản đầu tiên, lại làm cho anh tức giận rồi.”
Trương Hợp Hoan cười ha ha: “Tôi không tức giận, chúng ta đều là bạn, lại hợp tác thời gian dài như vậy, sao tôi lại giận cô được. Phía cô không có đủ tin tưởng đối với quyển sách này của tôi. Nếu không tin tưởng, tôi đương nhiên không có lý do làm cô khó xử. Cho dù cô tranh thủ được điều kiện cho tôi thì cũng không thay đổi được hiện thực này.”
Lê San San thở dài nói: “Nếu quyển sách này là tiểu thuyết thì không có vấn đề gì, chủ yếu và vì đề tài.”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Trung Thái đánh chính là đề tài như khoa học xã hội. Các cô không xem trọng, bọn họ vừa hay tìm được tôi, tôi không có lý do không đồng ý.”
Trong lòng Lê San San nói cho dù anh đáp ứng cũng phải nói với tôi một tiếng chứ? Nhưng nghĩ lại người ta quả thực tìm cô trước, cô cũng không có gì hay để nói, đành nhẹ giọng: “Trương tổng, anh sẽ không vì chuyện này mà có thành kiến với phía chúng tôi chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Không có thành kiến gì, hợp tác là chuyện hai bên tình nguyện. Đúng rồi, tiền nhuận bút cũng nên nhanh chóng kết thúc.”
Lê San San nói: “Yên tâm đi, trở về tôi sẽ sắp xếp.” Cô lấy ra một bản hợp đồng từ trong túi: “Đây là hợp đồng xuất bản “Thần điêu hiệp lữ”, anh có muốn xem một chút không?”