La Bồi Hồng đề nghị: “Chuyện này có thể nhờ Hứa Minh Phong hỗ trợ, anh ta có kha khá quan hệ ở Nghê Hồng đấy, tôi tin rằng anh ta cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh ta đang hỗ trợ xử lý chuyện này rồi, bây giờ đang liên hệ với công ty sản xuất phim ảnh Đông Bảo, bên kia còn chưa có câu trả lời nữa.”
Tần Hồng kinh ngạc: “Quay xong phim cả rồi ư?” Anh ta rất bất ngờ với tốc độ quay phim đó.
Trương Hợp Hoan nói: “Phần hậu kỳ đã làm kha khá rồi, bây giờ đang lồng tiếng.”
“Lồng tiếng sao?”
Trương Hợp Hoan gật đầu, giải thích rằng trong thoại gốc của bọn họ, An Nhiên chỉ dùng tiếng quốc ngữ để quay phim, tiếng Hàn của cô có chút thiếu sót, thế là cuối cùng quyết định Bae Suzy sẽ là nữ chính phiên bản Hàn Quốc.
Lồng tiếng quốc ngữ đang được tiến hành, dựa theo ý của Trương Hợp Hoan, trong nước cũng sẽ dùng nguyên gốc lồng tiếng Hàn, nhưng Kiều Thắng Thiên kiên trì làm hai bản, đến lúc đó chiếu cả bản lồng tiếng quốc ngữ và lồng tiếng Hàn trong nước, vậy nên gần đây Trương Hợp Hoan rất bận rộn chuyện lồng tiếng quốc ngữ.
Mục Tích Xuân nói: “Vậy bộ phim đã qua xét duyệt chưa?” Điều cô ấy quan tâm hơn cả là liệu bộ phim có qua xét duyệt hay không, nó liên quan tới suất chiếu sớm vào ngày 20 tháng 12, bây giờ cô ấy đang vội vàng xây dựng quan hệ với các ông chủ rạp phim lớn để sắp xếp lịch chiếu phim rồi.
Trương Hợp Hoan nói: “Tuần sau, tuần sau bộ phim sẽ được gửi đến xét duyệt, mà người phụ trách chính là giám đốc Kiều.”
Kim Yun Gil ngồi nghe bọn họ bàn chuyện công việc, mặt đầy xấu hổ, cảm giác như mình là một người ngoài, cũng hơi hối hận tham gia buổi tiệc này.
Trương Hợp Hoan để ý tới vẻ mặt của anh ta, bèn cười bảo: “Anh Kim, tôi còn chưa chúc mừng anh đâu, thành tích lần này khá lắm.”
Kim Yun Gil dở khóc dở cười nói: “Tổng giám đốc Trương, anh đừng giỡn tôi, tôi còn chưa tới hạng ba nữa là.”
Trương Hợp Hoan đáp: “The Voice có rất nhiều mùa, mỗi năm đều sẽ có quán quân mới, hạng ba trở lên nhiều nhất là nổi tiếng một năm, anh đừng quan trọng xếp hạng, cuộc thi chính là lừa mình lừa người, không đại diện cho thực lực chân chính của mỗi người, chớ đặt nặng nó trong lòng nhé.”
Kim Yun Gil thầm nghĩ, đây không phải là vấn đề có chơi được hay không, mà là sự công bằng của trò chơi, theo lối chơi hiện tại, không có bối cảnh thì dù có thực lực đến đâu đi nữa cũng không thể trổ hết tài năng trong cuộc thi dự tuyển. Tìm kiếm chất giọng thực sự hay? Mới là lạ! Đó chỉ là đang tìm kiếm những chất giọng có thể kiếm tiền cho bọn họ.
Nhưng đây là hiện thực, nếu lúc trước mình chịu ký hợp đồng với ban tổ chức, nếu thế thì có lẽ thứ tự sẽ không dừng lại ở ba vị trí đầu, một mình chiến đấu tạo ra vùng trời của mình trong giới giải trí ngày nay quá khó khăn.
Mục Tích Xuân cười nói: "Hiện tại anh Kim đang ký hợp đồng với công ty thu âm nào?"
Kim Yun Gil nói sự thật: "Tôi không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào cả."
Phó Hạo bên cạnh giải thích thêm: "Từ trước tới nay thì Kim Yun Gil luôn tự sáng tác nhạc và là một nhạc sĩ độc lập."
La Bồi Hồng nói: "Các nhạc sĩ độc lập phải là người toàn năng. Nếu không, trong thời đại giải trí ngày nay, chỉ dựa vào một người để hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy là rất khó." Câu nói này khiến Kim Yun Gil càng xấu hổ hơn, anh ta vốn dĩ rất tự tin, nhưng thực tế thì lại lần lượt vấp phải trắc trở. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị đánh bại trong cuộc thi dự tuyển, tất nhiên, đứng vị trí thứ tư của The Voice đã xem như là không tệ đối với người bình thường, nhưng nếu là anh ta thì còn lâu mới thấy đủ.
Phó Hạo có chút đồng tình với người bạn tốt của mình, nhìn thấy anh ta cứ như thể đang nhìn thấy chính mình trong quá khứ, tuy rằng ở phương diện ca hát thì Kim Yun Gil tài hoa hơn mình nhiều, nhưng chỉ dựa vào sức chiến đấu cá nhân thì rất khó giành được thế giới của riêng mình trong giới âm nhạc.
Trương Hợp Hoan nói: "Anh có thể hát tiếng Hàn tốt, đây là lợi thế của anh, tôi vừa quay xong một bộ phim Hàn Quốc, anh có hứng thú hát bài hát chủ đề không?"
Kim Yun Gil vui mừng trong lòng: "Tôi có thể thử."
Trương Hợp Hoan nói: "Không có thù lao đâu đấy."
Kim Yun Gil sửng sốt, nhưng lập tức cười nói: "Được, mọi người đều là bạn bè, coi như hỗ trợ nhau đi."
Trương Hợp Hoan gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng đối với thái độ của Kim Yun Gil, con người chịu chút thất bại chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Kỳ thật Kim Yun Gil cũng không phải là người đặc biệt coi trọng tiền bạc, tuy rằng anh ta cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng nhưng anh ta cần sự tán thành của công chúng hơn là tiền bạc.
Trương Hợp Hoan kêu Tần Hồng trao đổi về một số điều khoản trong hợp đồng với Kim Yun Gil.
Sau khi ăn xong thì Mục Tích Xuân có chút tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Trương, cậu không phải là người hát bài hát chủ đề của phim sao?"