Kiều Thắng Thiên nói: "Tôn Thọ hiện tại là lão đại của tập đoàn phát thanh và truyền hình Nam Giang, anh là người lãnh đạo trực tiếp, anh không tới thì ông ta vẫn chưa có cơ hội thăng chức, cho nên hai người ai cũng được lợi cả, ai cũng không lỗ."
Viên Quang Minh nói: "Chuyện đầu tiên anh làm khi tới Nam Giang chính là gặp mặt giám đốc Tôn."
Kiều Thắng Thiên nói: "Có tình có nghĩa, uống nước không quên người đào giếng."
Viên Quang Minh nói: "Không có giám đốc Tôn, đài truyền hình Nam Giang cũng sẽ không nhận được giấy phép truyền hình."
Kiều Thắng Thiên và Trương Hợp Hoan liếc mắt nhìn nhau, công lao nhận được giấy phép này kỳ thật là của bọn họ, nếu Trương Hợp Hoan không mở miệng thì Kiều Thắng Thiên cũng sẽ không ra tay, nếu Kiều Thắng Thiên không ra tay thì giấy phép truyền hình này còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, Viên Quang Minh kỳ thật đã biết nội tình, anh ta nói như vậy chỉ để tránh nặng tìm nhẹ.
Kiều Thắng Thiên nói: "Về sau anh muốn đại triển quyền cước ở Nam Giang đúng không?"
Viên Quang Minh không hề che giấu, gật đầu nói: "Hôm nay kêu cậu mời Tiểu Trương đến chính là vì hỗ trợ cho anh, giám đốc Tôn đã dàn dựng sân khấu cho buổi biểu diễn, bây giờ anh đã tiếp quản, anh phải làm thật tốt."
Trương Hợp Hoan nói: "Giám đốc Viên, hiện tại tôi đã từ chức."
Viên Quang Minh nói: "Cậu gọi anh là anh Viên đi, anh Quang Minh cũng được, nhưng đừng gọi anh là giám đốc Viên, sau này quan hệ của chúng ta nhất định sẽ thân thiết hơn, ngay từ đầu đừng nên vạch rõ giới hạn thì rất không tốt cho tình bạn của chúng ta."
Trương Hợp Hoan phát hiện Viên Quang Minh rất thú vị, vui tươi hớn hở gật gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ kêu anh là anh Quang Minh." Dù sao gọi là anh thì sẽ thân thiết hơn nhiều, Trương Hợp Hoan cân nhắc, Viên Quang Minh anh muốn lợi dụng tôi để tạo ra thành tựu, hợp tác là chuyện đôi bên cùng có lợi, chỉ cần anh sẵn sàng từ bỏ lợi ích, tôi cớ gì lại không làm, nhưng nếu điều kiện của anh quá mức hà khắc, vậy cho dù Kiều Thắng Thiên bắc cầu tác hợp thì tôi cũng sẽ không cho anh mặt mũi.
Kiều Thắng Thiên nói: "Quang Minh, Tiểu Trương hiện tại đã phân rõ giới hạn với đài truyền hình của anh, người ta đã tự mình mở công ty riêng, tôi đã nói với anh rồi đấy." Anh ta là người thông minh, cố ý cường điệu chuyện này, cũng để Trương Hợp Hoan thấy mình không có bán đứng cậu.
Viên Quang Minh nói: "Tuy rằng không phải là nhân viên trong đài truyền hình Nam Giang anh nhưng cũng không có nghĩa chúng ta không có cơ hội hợp tác. 《Trung Hoa Trên Đầu Lưỡi》 cậu hợp tác với Đài truyền hình Đông Phương anh thấy rất hay, giải thưởng phim tài liệu tại các liên hoan phim truyền hình lớn năm sau sẽ được đảm bảo."
Trương Hợp Hoan nói: "Làm một chương trình đôi khi phải phụ thuộc vào may mắn, các chương trình nổi tiếng rất khó có được, ví dụ như bộ 《 Tầm Tần Kí 》của tôi hiện tại, không nổi tiếng như trong dự đoán."
Viên Quang Minh nói: "Anh cũng đã xem《 Tầm Tần Kí 》, bộ phim truyền hình này có tính chất xuyên thời gian, tập trung vào tính giải trí nhiều hơn. Tuy nhiên, hầu hết người xem truyền hình hiện nay đều là những người trung niên và cao tuổi, sự chấp nhận của các thể loại xuyên không tương đối thấp, trong khi khán giả trẻ hầu hết đã chuyển sang xem trực tuyến, tôi đã so sánh dữ liệu của các chương trình phát sóng trực tuyến, số lượt truy cập trên Internet cho bộ phim truyền hình này là rất tốt."
Trương Hợp Hoan gật đầu, từ những gì anh ta nói thì có thể thấy rằng Viên Quang Minh đã điều tra nghiên cứu trước đó.
Tuy rằng Kiều Thắng Thiên một tay lên kế hoạch tiêu thụ cho《 Tầm Tần Kí 》, nhưng anh ta cũng không quan tâm mấy tới phim truyền hình, kiếm tiền là được, đó chỉ là một chuyện làm ăn nhỏ với anh ta, anh ta cũng đã nếm được không ít trái ngọt.
Viên Quang Minh nói: "Bộ phim này phát sóng vào lúc nào thì anh phải nhận được tin tức đáng tin cậy, tổng cục đã ban hành chính sách mới nhất, sau này một bộ phim truyền hình nhiều nhất là được trao hai sao, anh đoán bộ 《 Tầm Tần Kí 》này rất có thể sẽ trở thành một tác phẩm bốn sao cuối cùng."
Kiều Thắng Thiên cũng biết chính sách này, anh ta có chút đắc ý nói: "Xem ra chúng ta đã đuổi kịp chuyến xe cuối."
Viên Quang Minh nói: "Không chỉ có thế, trật tự lỗi thời đã được truyền lại từ lâu cũng sẽ trở thành hiện thực. Trước tình hình hỗn loạn của các bộ phim truyền hình xuyên thời gian và cổ trang lịch sử, tổng cục sẽ chấn chỉnh thị trường phim truyền hình cổ trang toàn quốc, trọng tâm là phim truyền hình xuyên không, khi anh gặp Tôn Thọ, Tôn Thọ có chút nghĩ mà sợ, sau một khoảng thời gian nữa thì bộ 《 Tầm Tần Kí 》sẽ rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió."
Kiều Thắng Thiên nói: "Tôi thiếu chút nữa đã nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay rồi."
Trương Hợp Hoan nói: "Dù cho là củ khoai lang nóng phỏng tay thì dựa vào năng lực của anh cũng có thể bán ra giá trên trời."