Hứa Minh Phong nói: “Như vậy đi, để tôi cố gắng tranh thủ một chút cho cậu, xem có thể tăng tỷ lệ phần trăm của Tân Tinh Vực lên được chút nào hay không?” Anh ta biết rất rõ Trương Hợp Hoan mới là linh hồn của “The Voice of China”. Nếu Trương Hợp Hoan ngồi đó không làm gì cả, thật khó mà nói chương trình này có thể tiếp tục duy trì ổn định phát triển hay không. Điều khiến anh ta lo lắng hơn nữa là bản quyền sau năm mùa sẽ như thế nào?
Trương Hợp Hoan nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Minh Phong. Cậu mỉm cười nói: “Anh Phong, nếu thật sự khó quá, anh cứ dựa theo hợp đồng đã thỏa thuận ban đầu mà thực hiện là được.”
Thật lòng Hứa Minh Phong rất muốn tiếp tục hợp tác với Trương Hợp Hoan. Trong suy nghĩ của anh ta, Tân Tinh Vực là một đối tác rất ổn, nhưng trong suy nghĩ của Trương Hợp Hoan thì không phải vậy. Trong quá trình hợp tác “The Voice of China”, Trương Hợp Hoan phát hiện đài truyền hình vệ tinh Chiết Giang và Youku vẫn còn thiếu tầm nhìn chiến lược.
Sau khi chia tay Hứa Minh Phong, Trương Hợp Hoan lên đường về lại Nam Giang. Lần này cậu ngồi chung xe thương vụ với Mục Tích Xuân.
Mục Tích Xuân hỏi thăm kết quả cuộc gặp mặt giữa cậu và Hứa Minh Phong.
Trương Hợp Hoan đáp: “Anh ta nhất định phải giữ gìn lợi ích của Youku. Hiện tại mọi người đều biết khả năng kiếm tiền của “The Voice of China”, ai cũng không muốn phân mỏng lợi ích của mình.”
Mục Tích Xuân nói: “Bọn họ không chịu 30% sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Bọn họ không thể tiếp nhận. Bọn họ không dễ dàng tăng tỷ lệ lợi nhuận khi thu nhập đã được xác định.”
Mục Tích Xuân hỏi tiếp: “Bọn họ sẽ nhượng bộ sao?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu: “Bọn họ không nhượng bộ theo đúng ý của tôi, tôi cũng không cần. Nếu tôi không đoán sai, bọn họ sẽ nhượng bộ, chấp nhận chúng ta đầu tư nhưng không quá 15%, đồng thời còn kèm theo điều kiện khác.”
Mục Tích Xuân nói: “Tổng giám đốc Trương, có phải cậu không coi trọng hợp tác với bọn họ?”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Đối với một chương trình giải trí đã thành công, chúng ta không cần phải tốn quá nhiều tâm trí vào nó. Dựa theo hợp đồng ban đầu, chúng ta ngồi không thu được 10% tiền lãi hàng năm cũng coi như không tệ. Đương nhiên, nếu bọn họ chịu nhượng bộ, nhả ra thêm một chút lợi ích nữa thì càng tốt.”
Lúc này, Mục Tích Xuân mới ý thức được mục đích thật sự của Trương Hợp Hoan không phải nâng giá trị lợi nhuận lên 30%. Cậu muốn thông qua chuyện này dò xét thành ý của đài truyền hình vệ tinh Chiết Giang và Youku. Từ tình huống trong cuộc họp là có thể nhìn ra, Chiết Giang và Youku đều không phải là người hợp tác thích hợp của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan đã từng nói qua với Mục Tích Xuân, cậu thích phong cách làm việc của đài truyền hình vệ tinh Đông Phương hơn Chiết Giang. Sau sự việc của ngày hôm nay, rất có thể Tân Tinh Vực sẽ qua lại gần hơn với Đông Phương.
Phong cách làm việc của Trương Hợp Hoan rất mạnh mẽ và quyết đoán. Cậu rất nhanh hoàn thành kịch bản “Lão pháo nhi”, sau đó cậu đưa kịch bản cho anh Long và Tiết Xuân Hoa.
Đúng như Trương Hợp Hoan đã đoán. Mục đích đầu tư của Tiết Xuân Hoa là vì muốn nâng đỡ Lăng Điềm Điềm. Anh ta đọc qua kịch bản xong thì không có bất kỳ tin tức nào.
Anh Long cũng đã xem qua kịch bản, ngược lại trả lời rất nhanh. Từ trong phản hồi của ông ta, có thể thấy được anh Long không có hứng thú quá lớn đối với kịch bản. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Trương Hợp Hoan. Anh Long phát triển ở Hồng Kông, từ nhỏ đến lớn tiếp nhận văn hóa của Hồng Kông. Ông ta thiếu sự hiểu biết về văn hóa kiểu Bắc Kinh. Mặc dù kịch bản “Lão pháo nhi” không tệ, nhưng giang hồ trong đầu anh Long và giang hồ của Bắc Kinh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ông ta rất khó hiểu được tình yêu và sự thù hận của đầu gấu Tứ Cửu Thành.
Trương Hợp Hoan cũng không đề xuất anh Long hỗ trợ liên hệ với Giang Văn. Cậu dự định Tân Tinh Vực sẽ đầu tư hoàn toàn cho bộ phim này.
Trương Hợp Hoan đồng thời gửi kịch bản cho Chương Nhất Mưu. Giang Văn do một tay Chương Nhất Mưu nâng đỡ, hai người cũng đã hợp tác với nhau rất nhiều lần.
Đêm cùng ngày Chương Nhất Mưu nhận được kịch bản đã gọi cho Trương Hợp Hoan.
“Tiểu Trương, cháu ngủ chưa?”
Trương Hợp Hoan nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi. Cậu cười nói: “Vẫn chưa. Đạo diễn Chương, muộn như vậy chú còn chưa ngủ sao?”
Chương Nhất Mưu nói: “Chú đã đọc qua kịch bản của cháu rồi, rất tuyệt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu dự định quay bộ phim này. Đạo diễn Chương, chú quen biết nhiều, chú có thể giới thiệu cho cháu đạo diễn và diễn viên thích hợp không?”
“Tiểu Trương, cháu giao kịch bản này cho chú, như thế nào?”
Trương Hợp Hoan sửng sốt. Sở dĩ cậu không nghĩ đến đạo diễn Chương là vì ông ấy và Hoan Thị có ràng buộc rất sâu. Cậu nghĩ đạo diễn Chương không có lịch trống để làm phim này.
Đạo diễn Chương nói: “Chú rất thích kịch bản này. Nếu cháu đồng ý, chú có thể thương lượng với Hoan Thị, cố gắng cam đoan lợi ích lớn nhất cho cháu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải chú đang quay “Quy lai” sao? Chú còn lịch trống à?”