Viên Quang Minh âm thầm bội phục. Tuổi của Trương Hợp Hoan còn nhỏ nhưng tính cách của cậu vô cùng chững chạc. Khoản đầu tư của Trương Hợp Hoan chiếm một phần tư chương trình “Sing my song”, đủ để chứng minh cậu có lòng tin với chương trình gameshow này.
Ngày nay, khi các chương trình gameshow lớn được tung ra thường xuyên, việc tuyên truyền đã trở thành ưu tiên hàng đầu của tất cả các bên. Đằng sau “Sing my song” có đài truyền hình Đông Phương, đài truyền hình Nam Giang và Qiyi Video. Chỉ cần bọn họ liên kết tuyên truyền, không sợ gì không ai biết đến. Nhưng Trương Hợp Hoan lại kiên trì khiêm tốn trước khi phát sóng. Ngoại trừ tiết mục trình diễn thời trang thì không còn bất kỳ hành động nào.
Viên Quang Minh chờ mong Trương Hợp Hoan có thể một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích.
Trương Hợp Hoan làm xong mọi việc, cậu gọi điện thoại cho bố của mình. Trương Gia Thành nói cho cậu biết ông đã đến, đang ngồi ở quán cơm đối diện đài truyền hình Nam Giang.
Trương Hợp Hoan đi bộ đến. Trương Gia Thành đặc biệt đặt riêng một phòng nhỏ. Mặc dù ông không hiểu gì về ngành giải trí nhưng con trai của ông là người nổi tiếng. Ngay cả nhân viên hậu cần của công ty ông mà còn biết đến cậu. Người chung quanh đều gọi ông là bố của minh tinh.
Trương Gia Thành ăn cơm cùng con trai bên ngoài trên cơ bản cũng đều là phòng riêng. Lúc này, Trương Hợp Hoan đẩy cửa bước vào, còn đeo cặp kính râm.
Trương Gia Thành cười nói: “Trời mát thế mà còn đeo kính. Bây giờ người nhận ra con nhiều như vậy sao?”
Trương Hợp Hoan tháo kính râm xuống, cười nói: “Vẫn nhận ra được. Làm người nổi tiếng không có gì tốt cả.” Cậu còn đặc biệt mang theo một bình rượu Mao Đài.
Trương Gia Thành lắc đầu nói: “Bố không uống rượu đâu. Chiều nay bố còn phải lái xe đi làm.”
Trương Hợp Hoan cất bình rượu vào trong túi: “Vậy bố mang về nhà uống đi.”
Trương Gia Thành cho người mang thức ăn lên. Hai người dùng trà thay rượu.
Trương Hợp Hoan nói: “Bố, hôm nay bố tìm con có việc gì sao?”
“À, cũng không có chuyện gì cần thiết lắm, chỉ là bố nhớ con mà thôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bố nhớ con thì gọi con về nhà là được. Nói đi, bố có chuyện gì?”
Lúc này, Trương Gia Thành mới đem chuyện của Trương Gia Long nói cho Trương Hợp Hoan biết. Trương Hợp Hoan nghe xong, cậu lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Tranh đoạt quyền lực trong nội bộ nhà họ Trương nhất định đang ngày càng kịch liệt. Chú của cậu là Trương Gia Long muốn hai người bọn họ gia nhập. Cũng chỉ như vậy, ông ta mới có thể được phân chia nhiều tài sản hơn, nhận được quyền lên tiếng nhiều hơn.
Trương Hợp Hoan nói: “Sức khỏe của ông nội vẫn còn tốt. Bây giờ đã vội phân chia tài sản rồi sao?”
Trương Gia Thành nói: “Chú của con lo lắng tập đoàn Phú Hâm rơi vào tay bác cả và cô hai của con.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bọn họ không phải do ông nội sinh ra sao?”
Trương Gia Thành gật đầu.
“Bố sống ở Úc lâu như vậy, có bao giờ bố gặp mặt bọn họ không? Bọn họ có chủ động mời bố ăn cơm hay tâm sự nói chuyện gì đó không?”
Trương Gia Thành cười khổ: “Bọn họ đều là người bận rộn, kinh doanh trải rộng trên toàn thế giới, cả ngày bay khắp nơi, làm gì có thời gian mà gặp bố.”
“Bởi vì bọn họ không coi bố là người một nhà.” Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Ban đầu đã không phải người một nhà rồi mà. Để con giúp bố phân tích nhé. Hiện tại, Trương Gia Thịnh và Trương Gia Kỳ đang nắm quyền tập đoàn Phú Hâm. Thật ra bọn họ chẳng có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Trương cả, nhưng ông nội vẫn đối xử với bọn họ như nhau. Nếu không có hai người chúng ta xuất hiện, về sau bọn họ chính là người cầm lái Phú Hâm. Sự xuất hiện của bố khiến biến số đã xảy ra.”
Trương Gia Thành nói: “Biến số gì chứ? Bố đã công khai từ bỏ quyền thừa kế rồi mà.”
“Bố có thể từ bỏ, nhưng ông nội sẽ không đồng ý. Chú thì có tâm tư riêng của mình. Ông ấy muốn thông qua việc đoàn kết với chúng ta để đoạt được quyền nói chuyện của tập đoàn Phú Hâm.”
Trương Gia Thành thở dài: “Chú ấy không nói rõ chuyện này, chủ yếu chú ấy muốn sớm ngày quay cuộc đời của ông nội con thành phim.”
Trương Hợp Hoan hiểu, chú của cậu muốn đi đường vòng cứu nước. Cậu và ông nội qua lại càng gần, về sau khả năng mà ông nội chia cho cậu sẽ càng nhiều. Nói một cách công bằng, cậu không muốn tham gia vào việc tranh đoạt tập đoàn Phú Hâm. Cậu không thiếu tiền. Mặc dù tiền của ông nội rất nhiều, nhưng đối với Trương Hợp Hoan đã từng trải qua thăng trầm, có nhiều tiền đi chăng nữa cũng chưa chắc mua được hạnh phúc.
“Con cảm thấy có thể giúp cho ông nội hoàn thành tâm nguyện cũng là chuyện tốt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bố, bố có biết lịch sử làm giàu của ông nội không?”
Trương Gia Thành lắc đầu. Ông cụ không có nói với ông.
Trương Hợp Hoan nói: “Lịch sử làm giàu của ông nội còn đặc sắc hơn cả Lôi Lão Hổ. Nếu con quay thành phim, nhất định sẽ không qua được kiểm duyệt.”
Trương Gia Thành nói: “Chú của con cũng nói như thế. Dù sao thì chúng ta cũng không phải kiếm tiền từ nó. Ông nội của con cũng đã chuẩn bị cho việc bị lỗ rồi.”