Trương Hợp Hoan cười nói: “Chị Ji Hyun, tôi không có nói là tôi không đóng. Bây giờ mọi người lo lắng nếu tôi đóng sẽ làm tổn thương tình cảm quốc gia của mọi người.”
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết cậu rất hợp với nhân vật đó, người ngoài hành tinh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu chị cảm thấy nhân vật này ngoại trừ tôi ra thì không còn ai khác, vậy thì tôi đóng thôi.”
Jeon Ji Hyun nghe cậu đồng ý đóng phim, lúc này mới hết giận: “Bộ phim sẽ khai máy vào cuối tháng này, có khi cậu sẽ phải ở lại Seoul một khoảng thời gian.”
Trương Hợp Hoan nói: “Seoul không quá xa. Tôi có rất nhiều việc phải làm ở đây. Đến lúc đó tôi chỉ có thể chạy qua chạy lại mà thôi.”
Sau khi hứa với Jeon Ji Hyun cậu sẽ đóng phim, Trương Hợp Hoan gọi cho Park Jin Joo. Thật ra, Park Jin Joo cũng đã biết trước kết quả. Thái độ của Jeon Ji Hyun rất rõ ràng. Trên thực tế, linh hồn thực sự của bộ phim này là Jeon Ji Hyun.
Park Jin Joo vẫn nhắc nhở Trương Hợp Hoan một chút: “Tổng giám đốc Trương, tôi không tiện quyết định chuyện gì, nhưng anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Mặc dù tôi sinh ra ở đất nước này nhưng tôi không biết bên trong đầu người dân nước này suy nghĩ chuyện gì nữa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cứ tiến hành mọi chuyện bình thường đi. Khi tôi quay xong ở đây, tôi sẽ lên Seoul nhập đoàn ngay.”
Quá trình quay bộ phim “Lão pháo nhi” tiến triển rất thuận lợi. Vào ngày đầu tiên Trương Hợp Hoan gia nhập đoàn lại, cậu quay cảnh đối đầu với Giang Văn.
Vẫn bên trong xưởng sửa xe, Lục Gia mang chụp đèn của chiếc Ferrari đi sơn lại.
Để phù hợp với cốt truyện, Trương Hợp Hoan nhuộm một đầu tóc bạc đầy khí chất. Trong mắt người bình thường, diễn một vai phú nhị đại rất dễ dàng, chỉ cần biểu hiện khí thế ngang ngược là được, nhưng đạo diễn Chương không cho rằng như vậy. Giang Văn cũng đồng ý. Ngoài mặt, nhân vật cậu bé nổi loạn của Giang Nhất Sơn có trình độ diễn xuất cao hơn phú nhị đại Tiểu Phi, nhưng nhân vật Tiểu Phi xuất thân con nhà giàu có, hơn nữa còn được hưởng một nền giáo dục nhất định, rất khó để nắm chắc sự cao quý trong tận xương tủy của anh ta.
Trương Hợp Hoan vừa ra trận, đạo diễn Chương không nhịn được vỗ đùi một cái. Tốt, kỹ năng diễn xuất của cậu nhóc này tiến bộ nhiều lắm. Trước đây, ông ấy cho rằng Trương Hợp Hoan chỉ có ngoại hình chứ không có kỹ năng diễn xuất. Nhưng sau khi ông ấy xem qua bộ phim “Cô nàng ngổ ngáo”, ông ấy đã thay đổi quan điểm. Hôm nay, khi Trương Hợp Hoan xuất hiện, đạo diễn Chương cho rằng tên nhóc này chính là một phú nhị đại. Có vẻ như cậu đã tập luyện qua rất nhiều lần.
Nhưng Trương Hợp Hoan không có tập luyện. Cậu vẫn luôn là phú nhị đại, còn có nhiều tiền hơn Tiểu Phi trong phim, thậm chí là Ngô Khiêm. Ngô Khiêm chỉ cao hơn cậu, còn lại các mặt khác, cậu hoàn toàn đè bẹp được anh ta.
Trương Hợp Hoan bước ra khỏi chiếc Audi vàng, khoác trên mình chiếc áo gió, trông lạnh lùng và kiêu ngạo vô cùng.
Giang Văn trước giờ luôn nổi tiếng với khí chất mạnh mẽ, nhưng anh ta cũng phải khâm phục trong lòng. Nghé con mới đẻ không sợ cọp. Tên nhóc kia có thể thể hiện kỹ năng diễn xuất như vậy trước mặt anh ta, điều này rất hiếm trong thế hệ diễn viên trẻ.
Giang Văn nhanh chân bước đến trước mặt Trương Hợp Hoan, đặt một túi tiền gom góp từ nhiều chỗ lên mui xe Audi: “Cậu đếm đi, một trăm ngàn.” Lão Pháo Nhi nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói nhất định sẽ làm được, cho dù ông ta phải bỏ ra bao nhiêu chua xót và cố gắng.
Trương Hợp Hoan nhìn Giang Văn, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng: “Được rồi, ông già, tin tưởng nhau thôi.”
“Tiểu Ba đâu?”
Trương Hợp Hoan quay mặt sang chỗ khác.
Lăng Điềm Điềm vai bạn gái xuất hiện: “A, Tiểu Phi, anh mau nhìn xe của anh đi.”
“Cắt.” Đạo diễn Chương cau mày. Cô gái này vừa ra sân, bầu không khí lập tức bị phá hỏng. Ông ấy gọi Lăng Điềm Điềm lại, cố gắng chỉ đạo diễn xuất vài câu. Sau đó, phần quay tiếp tục. Cuối cùng, đoạn này của Lăng Điềm Điềm cũng qua đi.
Trương Hợp Hoan đi về phía chiếc Ferrari màu đỏ.
Lưu Hoa rụt rè đi ra: “Tôi đã dùng loại sơn đắt tiền cho anh. Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được.”
Trương Hợp Hoan sầm mặt lại, lửa giận bắn ra từ hai mắt. Cậu từng bước một đi về phía chiếc ghế, trên đường còn đá văng một thùng sơn rỗng.
Chương Hãn Vũ trong vai Muộn Tam Nhi ý thức được tình huống không ổn, lập tức nói khẽ với Giang Văn: “Làm sao đây, anh Lục?”
Mặc dù Giang Văn biết chụp đèn làm không tốt sẽ khiến tình huống chuyển biến xấu hơn. Mọi thứ đang thay đổi theo hướng không thể kiểm soát, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn bình tĩnh: “Binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất chặn.”
“Đúng vậy.”
“Ai nghĩ ra ý tưởng này?” A Bưu, chủ tiệm sửa xe xuất hiện. Người này chính là diễn viên trẻ đã tát Lục Gia lần trước. Trải qua một khoảng thời gian thích ứng, hiện tại kỹ năng diễn xuất của anh ta thành thục hơn nhiều, không còn luống cuống khi đối mặt với Giang Văn nữa.