Mục Tích Xuân hiểu rất rõ Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan sẵn sàng ở lại chắc chắn không phải vì Nhiêu Tiểu Chí, có lẽ cậu cảm thấy hứng thú với những người bạn của Nhiêu Tiểu Chí.
Tiêu Ương rất nhanh đã chạy tới, đi chung với Vương Thái Lợi, cậu ta béo hơn trong tưởng tượng của Trương Hợp Hoan một chút, điều này khiến cậu ta trông có vẻ trung thực hơn, khi cười trông có vẻ háo sắc, vẻ ngoài có chút bình thường, không có khí chất minh tinh, thuộc kiểu không thể tìm thấy khi ném vào trong đám đông. Vương Thái Lợi lớn tuổi hơn, trưởng thành và thận trọng hơn.
Tiêu Ương rất khiêm tốn và ít nói, khi Nhiêu Tiểu Chí giới thiệu với cậu ta, cậu ta bắt tay với Trương Hợp Hoan: "Chào anh Trương, tôi rất thích các bài hát của anh."
Trương Hợp Hoan cố ý nói: "Cậu thích bài nào?"
Tiêu Ương nói: "Mười năm, Người anh em giường trên, Bạn cùng bàn, Diễn viên, bài nào tôi cũng hát được."
Trương Hợp Hoan vừa nghe đã biết người này đúng là người hâm mộ các bài hát của mình, do hơn nửa mấy bài hát này không được ra mắt thị trường, Trương Hợp Hoan nói:" Tôi nghe nói thầy Tiêu cũng làm âm nhạc nhỉ?"
"Cái này tôi không dám nhận, chuyên ngành của tôi vốn không phải là âm nhạc. Tôi vốn học đạo diễn, đạo diễn về quảng cáo, cũng học vẽ qua. Âm nhạc là do tôi bị Vương Thái Lợi ép thành lập một nhóm nhạc toàn những người đàn ông trung niên, đến giờ cũng không có thành tích gì, xin lỗi khiến thầy Trương thấy một màn tấu hài rồi."
Vương Thái Lợi nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng:" Tôi không có ép anh nhé."
Trương Hợp Hoan nói:" Các anh có tác phẩm tiêu biểu nào không?"
Tiêu Ương và Vương Thái Lợi nhìn nhau, Vương Thái Lợi nói:" Chúng tôi từng sáng tác khá nhiều tác phẩm, nhưng không có tác phẩm nổi tiếng nào cả."
Trương Hợp Hoan cười nói:" Hát một bài đi!"
Hai người đều ngơ ngác, đây là tình huống gì vậy? Bọn họ tới đây để tham quan, chủ yếu do Tiêu Ương muốn tới, Vương Thái Lợi đi chung chỉ để góp vui, sao họ cảm giác như đang đi phỏng vấn vậy?
Nhiêu Tiểu Chí lúc này hiểu tình hình rồi, Trương Hợp Hoan hình như có hứng thú với bạn của anh ta, anh ta đương nhiên không có đủ mặt mũi mời tổng giám đốc đích thân tới tiếp đón bọn họ được.
Tiêu Ương và Vương Thái Lợi thảo luận một lúc, sau khi hai người chuẩn bị một chút, họ đến phòng âm nhạc của Tân Tinh Vực.
Tân Tinh Vực lúc mới thành lập là một studio làm về âm nhạc, bây giờ nghe nói có hai người đến biểu diễn, các thành viên nòng cốt bộ phận âm nhạc như Tần Hồng, Phó Hạo đều có mặt đông đủ.
Vương Thái Lợi hỏi Tiêu Ương:" Chúng ta không phải đến tham quan sao? Sao tôi cảm thấy chúng ta đang bị bọn họ "tham quan" vậy?"
Tiêu Ương nói:" Mình cứ xem như đang chơi là được, dù sao với nhan sắc của chúng ta thì có cái gì đáng để họ ngắm chứ, hát thôi!"
Bài đầu tiên cả hai hát bài "Old Boy" đầu tiên, bài hát này cũng là khởi nguồn sự thành lập nhóm nhạc của họ.
Trương Hợp Hoan rất quen bài hát này, bài hát này thật ra là một bản cover, bản gốc được sáng tác bởi Takuya Ohashi, trước đây từng vì bài hát này có một số scandal tiêu cực nữa.
Nhưng đối với những người khác trong công ty thì đây là lần đầu tiên họ nghe bài hát này.
Thanh xuân tựa như dòng sông không ngừng chảy xiết
Một đi không trở nào kịp nhắn gửi câu biệt ly
Còn lại nơi đây mình tôi chết lặng, đã cạn khô nhiệt huyết năm nào
Ngắm nhìn bầu trời ngập tràn cánh hoa rơi
Sẽ tàn úa trong khoảnh khắc đẹp tươi nhất đời mình
Sẽ còn ai nhớ đến em đã bước ngang qua thế giới này
Khi nghe đến phần điệp khúc, Phó Hạo bị bài hát chinh phục rồi, không hai người có tướng mạo xấu xí này lại có tài như vậy, bài hát này khiến người nghe đều cảm thấy đau lòng.
Mục Tích Xuân cũng đến xem náo nhiêt, cô ấy là người tìm ra được miếng ngọc thô Hoắc Tôn, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy với Trương Hợp Hoan, cô ấy nghĩ Trương Hợp Hoan chắc chắn sẽ làm việc gì đó với hai người này. Sau khi nghe xong bài hát này, cô ấy nhận ra cặp đôi này rất lợi hại, càng giản dị lại càng dễ chạm vào trái tim người nghe, bài hát này cũng tương tự như vậy.
Sau khi hai người hát xong, Trương Hợp Hoan nói:" Bài hát rất hay, bài hát này do các anh viết sao?"
Vương Thái Lợi gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói:" Lời nhạc là do các anh viết, còn beat nhạc hình như là "Arigatou" của Takuya Ohashi nhỉ?"
Vương Thái Lợi sững sờ, ôi trời cao nhân đây rồi, thảo nào Tiêu Ương lại thâm mộ thầy Trương tới như vậy, đến một bài hát Nhật ít người nghe như vậy mà cậu cũng biết, lúc trước anh ta toàn nói đây là bài hát do anh ta sáng tác, nhưng lần này không lừa được rồi.
Vương Thái Lợi nói:" Chúng tôi cover lại."
Tiêu Ương trợn mắt nhìn anh ta, lúc nãy họ hỏi có phải bài hát họ sáng tác không còn gật đầu nữa chứ, người bình thường thì không sao, chứ người trước mắt đâu phải người thường, mỗi ca khúc cậu lấy ra đều là bài hát kinh điển, nên cậu chắc chắn nghiên cứu qua vô số ca khúc, găp phải chuyên gia trong ngành thì đừng có chém gió nữa.