Trương Hợp Hoan mỉm cười lắc đầu, cậu nhớ tới nhiệm vụ mà ông nội giao cho cậu, ngay cả tiền đặt cọc cũng đưa rồi, chỉ còn chờ cậu viết thành sách nữa thôi. Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa có viết chữ nào, trong đầu cậu có một câu chuyện đại khái, nhưng khi bắt đầu viết thì có chút đau đầu, Trương Hợp Hoan thầm hạ quyết tâm, việc đầu tiên sau khi về Trung Quốc lần này là đi tìm một tay bút cứng cỏi giúp cậu viết lịch sử phấn đấu của ông nội cậu ra.
Jeon Ji Hyun chợt có hứng thú:" Tiểu thuyết của cậu có bản tiếng Hàn không?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu.
"Bản tiếng Anh cũng được."
Trương Hợp Hoan nói:" Tiểu thuyết của tôi phải đọc bản gốc, bản dịch mất đi sự hấp dẫn vốn có của nó."
Jeon Ji Hyun bũi môi, cô ta có chút khinh thường, cậu đúng là giỏi chém gió.
Park Jin Joo cười nói:" Chị Jeon nếu muốn xem, tôi vừa hay có một bộ truyện tranh cho chị đọc." Cô ta lấy ra tập một cuốn truyện tranh "Xạ Điêu Anh Hùng Truyện" đưa cho Jeon Ji Hyun.
Tuy trình độ tiếng trung của Jeon Ji Hyun vẫn chưa tới mức độ truyện một cách thoải mái, nhưng câu truyện thể hiện qua truyện tranh rất dễ hiểu.
Quách Khải Ca nói: “Nhóc Hoan, cậu có cân nhắc qua việc chuyển thể "Xạ điêu tam bộ khúc" thành phim không?"
Trương Hợp Hoan cười nói:" Không vội, đến lúc thích hợp tôi sẽ ra mắt thị trường."
Jeon Ji Hyun lật cuốn truyện tranh ra và nói với Park Jin Joo:" Jin Joo, cho tôi mượn xem nhé."
Park Jin Joo cười nói: "Tặng cho chị đó, công ty vẫn còn nhiều lắm."
Jeon Ji Hyun cất cuốn truyện tranh đi và nói với Trương Hợp Hoan:" Tiếng hàn của cậu rất tốt, cậu hoàn toàn có thể viết tiểu thuyết tiếng hàn, nói không chừng sẽ bán rất chạy đấy."
Park Jin-joo nói: "Doanh số bán mỗi cuốn sách của tổng giám đốc Trương đều vượt mốc một triệu bản. Nhưng thị trường xuất bản sách Hàn Quốc đang suy thoái, cho dù bán chạy cũng không thể có doanh số lớn thế được."
Jeon Ji Hyun nói:" Tất cả đều là tiểu thuyết huyền huyễn sao?"
Trương Hợp Hoan nói:" Thể loại nào tôi cũng viết, nhưng thể loại tôi viết nhiều nhất bây giờ là tiểu thuyết võ hiệp."
"Tôi biết, là tiểu thuyết như bộ nhiệt huyết giang hồ."
Trương Hợp Hoan nói:" Bộ truyện tranh chị nhắc được lấy cảm hứng từ văn hóa võ hiệp của chúng tôi."
Jeon Ji Hyun không tranh luận vấn đề văn hóa với cậu:"Các quyển tiểu thuyết cậu viết đều có thể chuyển thể thành phim."
Trương Hợp Hoan nhìn cô ta nói:" Thật ra, chị khá phù hợp đóng vai một nhân vật trong tiểu thuyết của tôi."
"Ai?"
"Tôi còn chưa viết."
Jeon Ji Hyun lườm cậu, cuối cùng cậu chỉ muốn chọc tôi thôi.
Quách Khải Ca nói với Trương Hợp Hoan "Sing my song” chiếu webcast liên tục tạo kỷ lúc mới từ lần này tới lần khác, đặc biệt là bài hát "Trái táo nhỏ", bây giờ đã trở thành bài hát kinh điển. Mỗi buổi tối, các khu phố, ngõ hẽm đến các quảng trường đều phát bài hát này, các bác gái nhảy ngoài quảng trường xem bài hát này như bài nhạc nhảy kinh điển.
Trương Hợp Hoan cảm thán:"Quả nhiên, các bác gái là những người giành được thiên hạ."
Quách Khải Ca nói:" Cậu đúng là có mắt nhìn người, Hoắc Tôn, người đàn ông trung niên đều là cậu giới thiệu, họ bây giờ là các nhạc sĩ nổi tiếng nhất trong Sing my song."
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: "May mắn mà thôi."
Quách Khải Ca nói:" Đó không phải may mắn, "The Voice China", "Văn hóa ẩm thực Trung Quốc", " Sing my song", chương trình nào của cậu cũng thành công, phim điện ảnh và phim truyền hình cũng vậy, doanh số "Cô nàng ngổ ngáo" trong và ngoài nước đều rất tốt, bộ phim truyền hình "Vì sao đưa anh tới" đã trở thành bộ phim cấp hiện tượng bên Hàn Quốc. Trong buổi triển lãm giao lưu điện ảnh lần này, không chi có tôi muốn mua bản quyền mà các công ty bên Hồng Kông, Nhật Bản, Đông Nam á cũng nhắm tới bộ phim này."
Trương Hợp Hoan nhìn Jeon Ji Hyun nói:" Bộ phim có thể đạt được thành tích như bây giờ chủ yếu là nhờ năng lực diễn xuất của chị Jeon, tôi chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi."
Quách Khải Ca cười lớn, nhà sản xuất là Tân Tinh Vực, biên kịch là cậu, nam chính cũng là cậu, hiếm khi cậu khiêm tốn như vậy, cậu cho rằng sự thành công của bộ phim là nhờ Jeon Ji Huyn chứ không phải cậu.
"Cậu ở bên cạnh giúp đỡ xuất sắc quá. Hôm qua tôi đến Seoul và thấy nhiều tờ báo và tạp chí có đăng ảnh của cậu. Hình như không có nghệ sĩ nào ở Hàn Quốc nổi tiếng được như cậu?"
Trương Hợp Hoan nói: “Những năm gần đây, sức ảnh hưởng của các nghệ sĩ trong nước ở Hàn Quốc đúng là đã giảm xuống. Từ giữa những năm 1980 cho đến đầu những năm 1990, anh Long, anh Phát và các đàn anh gần như là thần tượng quốc dân của Hàn Quốc, ngành công nghiệp giải trí của bọn họ cũng phát triển ở giới Hồng Kông.”
Cậu cố tình dùng tiếng Hàn để nói với Jeon Ji Hyun: “Tôi nhớ Trương Quốc Vinh là thần tượng của chị đúng chứ?”
Jeon Ji Hyun gật gật đầu: “Anh à, tôi rất thích màn trình diễn của anh ấy.”
Quách Khải Ca thở dài lên tiếng: “Sau những năm 1990, giới giải trí của Hồng Kông dần dần sa sút, vốn tưởng rằng giới giải trí trong nước sẽ phát triển nhanh chóng, nhưng không ngờ trung tâm giải trí của châu Á lại chuyển hướng đến nơi này.”