Mục Tích Xuân thực sự không thể hiểu Trương Hợp Hoan đang nghĩ gì, điều đầu tiên cô ấy làm là thực hiện quyết định của Trương Hợp Hoan và sắp xếp mọi vấn đề liên quan một cách thỏa đáng. Sau khi hoàn thành hết mọi việc, cô ấy mới đi gặp Trương Hợp Hoan để tìm hiểu ý định của cậu.
Trương Hợp Hoan thuê một văn phòng hai lầu mới ở Triều Dương CBD , chủ nhà là Kiều Thắng Thiên, Tân Tinh Vực phát triển rất nhanh, bên Nam Giang là trụ sở chính, nhưng nếu muốn phát triển ổn định thì bắt buộc phải cân nhắc chuyển trọng tâm vào vị trí trung tâm trong nước.
Kiều Thắng Thiên vốn muốn cho công ty sử dụng văn phòng miễn phí theo hình thức nhập cổ, nhưng Trương Hợp Hoan không đồng ý và sẽ trả tiền thuê văn phòng như bình thường. Kiều Thắng Thiên thầm cảm thán, đừng xem tiểu tử này còn trẻ nhưng rất là gian xảo, rất khó để kiếm được lợi ích từ cậu, anh ta vô thức liên tưởng tới em gái của mình, mặc dù IQ Thắng Nam cũng rất cao, nhưng đối mặt với Trương Hợp Hoan cũng chỉ có thể bị cậu lừa mà thôi.
"Hài lòng không?" Kiều Thắng Thiên và Trương Hợp Hoan đứng song song trước cửa kính sát ban công, họ ngắm nhìn cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài thông qua cửa kính.
Trương Hợp Hoan gật đầu nói:" Không tệ."
Kiều Thắng Thiên nói:" Tôi giảm 20% tiền thuê nhà cho cậu rồi đó."
"Tôi đâu có kêu anh giảm giá đâu, anh Thiên à, hay là tôi vẫn trả tiền theo giá gốc cho anh đi."
Kiều Thắng Thiên cười nói:" Cậu có tiền đúng là phóng khoáng thật, thôi bỏ đi, nếu chút nhân tình nhỏ này tôi cũng không cho, sau này chắc chắc sẽ nghe Thắng Nam phàn nàn miết."
Trương Hợp Hoan giơ cổ tay lên xem thời gian.
"Có việc gì sao?"
"Không có việc gì, tôi có hẹn gặp Mục Tích Xuân ở đây thôi."
Kiều Thắng Thiên cười nói:" Chỗ này vẫn chưa có gì cả, thế mà lại chọn gặp ở đây, cậu đúng là có cá tính thật."
Còn chưa dứt lời thì Mục Tích Xuân tới rồi, cô ấy bưng cà phê và bánh ngọt từ quán Starbucks ở tầng dưới, thì ra Trương Hợp Hoan sớm đã nói trước với cô ấy mang theo đồ ăn lên.
Kiều Thắng Thiên nhận ly cà phê nóng, anh ta cảm thán nói:" Tôi vẫn chưa có dịp nếm thử cà phê tổng giám đốc Mục cho tôi." Sau đó anh ta lại nói với Trương Hợp Hoan:" Cậu nên cho tổng giám đốc Mục một phần lương trợ lý nữa."
Trương Hợp Hoan nói:" Được thôi, chị Mục, tháng này cho chị thêm một chút tiền thưởng nhé."
Mục Tích Xuân cười ha ha:" Chuyện này bây giờ do La Bồi Hồng phụ trách."
Kiều Thắng Thiên nói:" Không có thành ý gì cả, nếu muốn thưởng thật thì chuyển khoản ngay, tổng giám đốc Mục, sao cô lại gặp phải một ông chủ keo kiệt như vậy, nếu cô làm việc không được vui thì đến chỗ tôi làm."
Mục Tích Xuân khéo léo trả lời:" Chúng ta không phải cùng một công ty sao?"
Cả ba cùng cười lên.
Trương Hợp Hoan nói:" Thủ tục xong hết chưa?"
Mục Tích Xuân gật đầu nói:" Xong hết rồi, Cận Nhạn khá dễ nói chuyện, cô ấy còn là một người hâm mộ phim trung thành của cậu đấy."
Kiều Thắng Thiên nói:" Có thể nói chuyện bình thường được không? Lý Minh qua đời quá đột ngột và để lại một mớ hỗn độn như vậy. Tôi nghe nói ông ta để lại hơn một trăm triệu nhân dân tệ cho Cận Nhạn."
Mục Tích Xuân nói:" Cận Nhạn cũng phải gánh một phần khoản nợ của Lý Minh lúc còn sống, bây giờ chủ nợ sắp chen đầy Pony Films luôn rồi."
Kiều Thắng Thiên nói:" Nên một trăm hai mươi triệu vẫn là cái giá hơi cao, nếu cậu nhẫn tâm hơn nữa, tôi ước chừng có thể tiếp quản cổ phần từ cô ta chỉ với một trăm triệu."
Trương Hợp Hoan nói:" Người ta sống cũng không dễ gì, không cần thiết phải vậy. Đúng rồi tám mươi triệu đó anh suy nghĩ cho kỹ, nếu không muốn đầu tư, tôi sẽ tìm cách khác."
Kiều Thắng Thiên nói:" Đầu tư chứ, tại sao lại không đầu tư, cậu bỏ ra một trăm hai mươi triệu rồi, Quách Khải Ca cũng bỏ ra một trăm mười triệu, hai người các cậu là ai? Hai người còn khôn lanh hơn cả Tôn Ngộ Không nữa, tại sao tôi không đầu tư được?"
Trương Hợp Hoan nói:" Anh đầu tư cũng được, nhưng tôi có một điều kiện, chuyện lên rạp chiếu phim sẽ giao cho anh nhé, tôi định sẽ công chiếu bộ phim vào mùa hè năm sau, anh phải đảm bảo cho tôi 30% tỷ lệ thời lượng chiếu vào phát sóng ngày đầu tiên."
Kiều Thắng Thiên nói:" Tôi biết cậu sẽ không để tôi chiếm lợi ích dễ như vậy, thôi được, hai người tiếp tục xem nhà đi, tôi đi trước đây, chút về nhớ khóa cửa lại."
Sau khi Kiều Thắng Nam rời đi, Mục Tích Xuân đi quanh nhà tham quam một lúc và hỏi tiền thuê nhà, cô ấy thấy Kiều Thắng Thiên lần này cho một ân huệ khá lớn, việc thành lập một văn phòng ở Bắc Kinh là do cô đề xuất. Với tốc độ phát triển của công ty, công việc làm ăn ở Bắc Kinh chắc chắn càng ngày càng nhiều, tuy bây giờ đường xá giao thông rất phát triển, nhưng việc thường xuyên đi lại giữa Nam Giang và Bắc Kinh vẫn rất bất tiện.
Mục Tích Xuân nói:" Tổng giám đốc Trương, lần này đầu tư nhiều như vậy, mục đích của cậu chắc không phải là nhắm vào bản quyền đóng lại một trăm bộ phim kinh điển của Hồng Kông đó chứ?"
Trương Hợp Hoan gật đầu nói:" Có thể coi đó là một trong những nguyên nhân cho vụ này, thật ra chất lượng bộ phim "Chuyến tàu định mênh" không thấp, vấn đề là do bên nhà đầu tư nhúng tay vào quá nhiều, đạo diễn Ngô cũng ở trong tình trạng sự nghiệp xuống dốc, đề tài bộ phim này cũng không thuộc sở trường của ông ấy."
Mục Tích Xuân nói:" Vậy sao cậu còn để ông tiếp tục đảm nhiệm vai trò đạo diễn?"