Buổi quảng bá phim hôm nay đã khiến Hứa Minh Phong bắt đầu nghĩ lại vấn đề của bản thân anh ta. La Bồi Hồng nói không sai, kết cấu của mình chung quy vẫn còn nhỏ, nếu như ban đầu bản thân kiên trì tin tưởng Trương Hợp Hoan, đứng trên cùng một lập trường với cậu, vậy thì bây giờ mình cũng là một trong những đối tác được Trương Hợp Hoan tín nhiệm nhất.
Để lỡ cơ hội thì không thể có lại được, Hứa Minh Phong biết rõ, một khi mất đi lòng tin của đối phương thì muốn tìm lại rất khó, trông thấy Trương Hợp Hoan hợp tác chặt chẽ với Quách Khải Ca, anh ta chỉ cảm thấy ước ao.
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì La Bồi Hồng đến, tối nay cô ấy mặc một chiếc váy dài trễ ngực màu tím, khí chất khoan thai sang trọng. Trương Hợp Hoan cười nói: “Tối nay chị Hồng thật xinh đẹp quá đi.”
La Bồi Hồng đáp lại: “Cậu làm ông chủ rồi cũng đừng cười nhạo tôi, tối nay người đẹp nhiều như vậy, ở trước mặt bọn họ, tôi cũng chỉ là một mụ già mà thôi.”
Hứa Minh Phong nói: “Nào có mụ già xinh đẹp như vậy chứ!”
La Bồi Hồng trợn mắt nhìn anh ta, Trương Hợp Hoan nhìn ra quan hệ giữa hai người họ đã khá lên, có lẽ chuyến đi đến Tokyo lần này lại sâu sắc hơn. Thật ra thì Trương Hợp Hoan rất vui khi nhìn thấy bọn họ gương vỡ lại lành, cậu mở lời: “Chị Hồng, trong thời gian gần đây, trọng tâm của chị Mục muốn ở Bắc Kinh bên này, văn phòng chính ở Nam Giang bên kia phải giao cho chị rồi.”
La Bồi Hồng trả lời: “Cậu yên tâm đi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi cũng không trễ nãi cả hai nữa.” Cậu đi đến chỗ Tiết Xuân Hoa, hôm nay anh ta đến đây một mình, lúc này đang trò chuyện về bộ phim với anh Long.
Trương Hợp Hoan lên tiếng chào hỏi anh Long trước, anh Long cười nói: “Hợp Hoan Tử, hóa ra cậu là thái tử gia của tập đoàn Phú Hâm.” Tập đoàn Phú Hâm là tập đoàn tài chính hàng đầu của Hồng Kông, cho dù là anh Long cũng phải nể mặt.
Trương Hợp Hoan cười đáp lời: “Tôi không tính là thái tử gia, ngài Trương sáng lập tra tập đoàn là ông nội của tôi.”
Tiết Xuân Hoa tiếp lời: “Hoan Tử có ngày hôm nay chỉ toàn dựa vào khả năng của bản thân đi lên từng bước một, cũng chẳng liên quan gì đến tập đoàn Phú Hâm.”
Anh Long gật gật đầu rồi cất tiếng: “Nếu đứa con trai kia của tôi có thể bằng một nửa của cậu là tốt rồi, hiện tại người trẻ tuổi nỗ lực phấn đấu như Hợp Hoan Tử đây cũng không nhiều lắm.”
Sau khi anh Long đi sang bên cạnh để chào hỏi, Tiết Xuân Hoa và Trương Hợp Hoan cụng ly với nhau: “Chúc mừng cậu, chỉ tốn 120 triệu, không những giành được dự án ‘Chuyến tàu định mệnh’, còn mang lại hiệu quả tốt như vậy cho buổi quảng bá phim, chiêu ngàn vàng mua tiếng thơm này cực kỳ thông minh đó.”
Trương Hợp Hoan mỉm cười trả lời lại: “Anh Hoa nhìn mọi chuyện luôn thấu đáo như vậy.”
Tiết Xuân Hoa nói: “Dự án ‘Chuyến tàu định mệnh’ này quá lớn, nếu lần này cậu thật sự có thể thay đổi ‘Chuyến tàu định mệnh’, sau này nhà đầu tư cho cậu sẽ xếp hàng đấy.”
Trương Hợp Hoan đáp: “Hy vọng vậy đi, tôi sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành dự án này.”
Lần này, giám đốc đài truyền hình Đông Phương là Cảnh Tường Long đã mang lại một tin tức tốt cho Trương Hợp Hoan, “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” đã chắc chắn đạt được giải thưởng Bạch Ngọc Lan, ông ta đã bảo Trương Hợp Hoan chuẩn bị một phần phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Chuyện này tôi không tham dự được rồi, thước đo có lợi cũng có hại, người lên tiếng trong lễ trao giải vốn chính là những người lãnh đạo cao cấp như các ngài đây, tôi cũng không đi bêu xấu đâu.”
Cảnh Tường Long hỏi: “Sao tôi nghe như thể cậu đang châm chọc tôi thế nhỉ?”
Trương Hợp Hoan cười đáp lời: “Không dám, không dám.”
Cảnh Tường Long biết cậu bận rộn, thấy cậu không có hứng thú với lễ trao giải này nên cũng coi như không có gì, chỉ nhắc nhở Trương Hợp Hoan: “Trước khi tôi đến Bắc Kinh lần này, đã gặp được lão Thôi rồi, ông ấy nói cậu đã đồng ý sẽ đóng vai nhân vật trong phim truyền hình của ông ấy, cậu đừng quên đó.”
Nếu như Cảnh Tường Long không nói, Trương Hợp Hoan cũng thật sự quên mất, cậu liên tục gật đầu trả lời: “Gần đây tôi nhiều việc quá, đợi giải quyết xong tất cả những chuyện này, tôi sẽ lập tức đóng phim truyền hình.”
Cảnh Tường Long nghe nói cậu muốn quay phim truyền hình thì lập tức tỉnh táo tinh thần: “Tôi đầu tư cho, cậu cũng không thể cho người khác.”
Trương Hợp Hoan mở miệng: “Ngài cũng không hỏi xem là phim gì mà đã đầu tư sao?”
Cảnh Tường Long nói: “Tôi không quan tâm là phim gì, chỉ cần cậu làm nhà sản xuất thì tôi sẽ đầu tư.”
“Series tuyển tập mà ngài cũng đầu tư ư?”
Cảnh Tường Long sửng sốt một hồi, series tuyển tập khác với phim dài tập và TV series. Nó là một hình thức thể hiện của phim truyền hình, được cấu thành từ một số series tương đối độc lập, tức là mỗi tập là một phần độc lập. Thời lượng của mỗi series tạo thành một tập phim, bản thân mỗi một tập phim sẽ tự tạo thành một hệ thống riêng, là một cấu trúc tinh tế và cô đọng, nhưng thay vào đó, mỗi tập lại có thể liên kết chặt chẽ, lồng ghép với nhau.