Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1338 - Chương 1338: Lưu Lượng Tăng Vọt (2)

Chương 1338: Lưu lượng tăng vọt (2) Chương 1338: Lưu lượng tăng vọt (2)

Thôi Như Hải vừa mừng vừa lo, ông ấy không dám nói về phương diện kỹ thuật diễn xuất của mình thế nào, nhưng mà thái độ của ông ấy cực kỳ nghiêm túc, trong quá trình quay cũng rất vui vẻ và thoải mái. Trong tập đầu tiên, ông chủ của Tân Tinh Vực, nam diễn viên trẻ đang ăn khách Trương Hợp Hoan đến đóng vai phụ, tập thứ hai, An Nhiên và Văn Vịnh Thi cũng đến đóng vai phụ. Nghe nói tập thứ ba có mời ca sĩ Dương Côn nổi tiếng, đạo diễn cũng biến thành nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty là Tiêu Ương.

Doanh trại bằng sắt kiên cố, binh lính như nước chảy, Thôi Như Hải chính là doanh trại bằng sắt kiên cố kia, cũng là “Định hải thần châm” trong miệng Trương Hợp Hoan. Từ khi bộ phim này ấn định lịch phát sóng, Thôi Như Hải bắt đầu cảm thấy căng thẳng, ông ấy rất sợ sau khi bộ phim này lên sóng sẽ có tỷ lệ người xem ít ỏi, kỹ thuật diễn xuất vụng về của bản thân sẽ trở thành trò cười của khán giả, thậm chí còn khiến Tân Tinh Vực thua lỗ tiền sẽ không tốt. Đương nhiên kinh phí của bộ phim này cũng chẳng là bao, đều là dựng cảnh trong nhà, mình không cần cát xê, nhưng diễn viên đóng vai phụ khác cũng đều là khách mời diễn, không lấy một đồng tiền nào.

Thôi Như Hải gửi một tin nhắn cho con gái, nhắc nhở con bé rằng phim truyền hình mình đóng sẽ lên sóng tối nay, còn không biết xấu hổ nói mình đóng vai chính.

Buổi tối, Cảnh Tường Long và người nhà ra ngoài ăn cơm tối và xem phim, lâu lắm rồi ông ta chưa từng thong thả như vậy. Bọn họ về đến nhà đã hơn mười giờ, ông ta đã đặt báo thức trước, lúc tiếng chuông vang lên, ông ta mới nhớ lại chuyện mình đã đồng ý với Thôi Như Hải, bèn tranh thủ thời gian bảo con trai mở tivi lên.

Vợ ông ta định đi tắm, nhưng vừa liếc sang tivi thì nhận ra trên màn ảnh lại là Thôi Như Hải, ngạc nhiên hỏi: “Anh Thôi làm diễn viên lúc nào thế?”

Con trai cũng ghé lại: “Đúng là chú Thôi này, khoan hẵng nói, chú ấy cũng thật ăn ảnh đấy ạ.”

Cả nhà đều ngồi xuống bắt đầu xem.

Cảnh Tường Long vốn tưởng rằng bộ phim sẽ chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một bộ phim phổ cập khoa học về món ăn ngon. Nhưng mà xem một lát, ông ta lại phát hiện ra sự kỳ diệu ở bên trong, đây là một bộ phim truyền hình suy ngẫm về cuộc sống thông qua thức ăn ngon, có thể nói nó có hiệu quả tuyệt vời giống như “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc”.

Kỹ năng diễn xuất của Thôi Như Hải không hề có cảm giác trái ngược nào, rất phù hợp với hình tượng nhân vật trong phim, nói đúng hơn là ông ấy vốn dĩ không hề diễn, vẫn là dáng vẻ thường ngày, thế nhưng vừa khéo cũng bởi vì ông ấy bày ra dáng dấp thật sự của mình, cho nên khí chất này vẫn rất có sức thuyết phục.

“Thật là đẹp trai quá!” Đây là lần thứ hai con trai của Cảnh Tường Long khen Thôi Như Hải đẹp trai, dưới ống kính đặc tả, động tác nấu ăn của ông ấy hoàn toàn xinh đẹp và thu hút. Ngay cả Cảnh Tường Long cũng buồn bực, mình và lão Thôi quen biết nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa từng phát hiện lúc ông ấy nấu ăn lại điển trai như vậy.

Vợ ông ta cười nói: “Diễn xuất của anh Thôi còn rất tốt mà, không hề thấy dấu vết đang diễn luôn.”

“Bởi vì ông ấy vốn dĩ không biết diễn.” Cảnh Tường Long trả lời.

Chẳng qua khung cảnh nhanh chóng bắt đầu thay đổi, Trương Hợp Hoan vừa ăn mì vừa trò chuyện với Thôi Như Hải.

Vợ của Cảnh Tường Long đỏ mắt vì lời thoại trong bộ phim, con trai vừa nhìn vừa cảm thán: “Đời người không đơn giản như vậy.” Cách mà cậu ta xem phim khác với bố mẹ mình, vừa xem tivi vừa xem bình luận chạy ngang trên màn hình điện thoại di động.

Lúc tập phim này kết thúc, trái tim của Cảnh Tường Long được một tình cảm vô hình sưởi ấm, từ nét mặt của vợ mình, ông ta cũng cảm thấy bà ấy và bản thân hẳn cũng giống nhau.

Bà vợ nói: “Em rất muốn ăn một bát mì Dương Xuân.” Rõ ràng buổi tối bà ấy đã ăn rất no rồi, nhưng tại sao lại đói bụng chứ?

Cảnh Tường Long trìu mến lên tiếng: “Anh nấu cho em.”

Vợ lắc lắc đầu: “Em muốn ăn của anh Thôi làm hơn.”

Con trai giật mình hét lên: “Trời ạ, chú Thôi sắp nổi tiếng rồi, bình luận đúng là điên cuồng.”

Cảnh Tường Long cầm điện thoại lên gọi cho Thôi Như Hải, điện thoại đang bận, có lẽ bạn bè chúc mừng lão Thôi như ông ta rất nhiều.

Con trai cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt Cảnh Tường Long cho ông ta xem, Cảnh Tường Long tháo kính ra, ghé sát lại xem, tất cả đều là bình luận chằng chịt như mưa.

[Trời ơi, tại sao lại bảo tôi xem bộ phim truyền hình ăn ngon như vậy chứ, tôi sắp phát điên rồi, tôi còn đang giảm cân mà, bây giờ trong đầu tôi đều là mì Dương Xuân.]

[Tại sao lại có thể loại phim này thế? Tôi đã xem những bộ phim mau nước mắt khác, nhưng mà chưa từng xem bộ phim nào mau nước miếng như vậy. Trong một tiếng này, nước mắt lẫn nước miếng của tôi đều tràn ra rồi, biên kịch, anh là ma quỷ à?]

Bình Luận (0)
Comment