Sau bữa tối, An Nhiên cùng Trương Hợp Hoan đi dạo một vòng quanh khu phố, thành phố mới đã thay đổi rất nhiều, người cũng đông hơn trước rất nhiều, nhưng so với thành phố cổ thì vẫn ít hơn rất nhiều, hai người nắm tay nhau đi dạo bên bờ hồ.
An Nhiên hít một hơi thật sâu không trong bầu không khí trong lành, nói: "Nơi này thật tốt, không hề gò bó."
Trương Hợp Hoan nói: "Nếu em thích thì có thể sống ở đây mãi mãi."
An Nhiên cười: "Lời nói này của anh hình như có ý ám chỉ gì đó với em."
"Có sao?"
An Nhiên nắm tay anh, nghiêm túc nhìn: "Đừng sợ."
"Anh sợ cái gì?"
An Nhiên nói: "Sợ em sẽ dựa dẫm vào anh."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh lại sợ em sẽ không dựa vào anh đấy, cũng đâu phải anh không nuôi nổi em.”
An Nhiên nhào vào trong lòng ngực anh, để anh ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nói: "Em sẽ ăn vạ anh, đời này em chỉ ăn vạ một mình anh."
Trương Hợp Hoan bỗng nhiên ho khan một tiếng, An Nhiên biết anh đang ra hiệu cho cô buông mình ra nhưng cô lại ôm chặt hơn.
Trương Hợp Hoan vui mừng keu lên: "Mẹ!"
Lúc này An Nhiên mới ý thức được mẹ Trương Hợp Hoan tới, cô ngượng ngùng buông Trương hợp Hoan ra, gọi một tiếng dì.
Liễu Vân Tư mỉm cười với hai người và nói: "Mẹ đi khiêu vũ."
Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ đi vui vẻ!"
Sau khi Liễu Vân Tư rời đi, An Nhiên mới đấm vào vai Trương Hợp Hoan: "Tất cả là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh.”
Buổi tối Liễu Vân Tư có gọi Trương Hợp Hoan vào phòng, Trương Hợp Hoan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy thì không nhịn được nở nụ cười.
Liễu Vân Tư tức giận nói: "Cười cái gì mà cười?"
Trương Hợp Hoan nói: "Được ở bên cạnh mẹ tất nhiên con rất vui vẻ, con thật sự cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng."
“Miệng ngọt quá đấy.”
"Không cần phải nói, dù sao thì là nhờ mẹ cho con uống sữa tươi ngọt lành."
Liễu Vân Tư không nhịn được cười, lấy tay chọc chọc trán cậu: "Đừng có nịnh nọt mẹ, mẹ hỏi con, con, An Nhiên và Thất Nguyệt rốt cuộc là như thế nào?”
Trương Hợp Hoan cười và nói: "Còn có thể là như thế nào nữa, hai người bọn họ là bạn tốt của con, chúng con có quan hệ không tồi."
“Có quan hệ không tồi?” Liễu Vân Tư hoài nghi nhìn con trai mình, Trương Hợp Hoan tính gạt cô ấy như vậy sao?
"Con trai, mẹ biết họ đều là những cô gái xinh đẹp và giỏi giang, nhưng con làm như vậy là không đúng. Một người không thể nào thích cả hai cô gái cùng một lúc được. Một chìa khóa chỉ mở được một ổ khóa."
Trương Hợp Hoan nói: "Còn có chìa khóa vạn năng mà."
"Con ngậm miệng lại cho mẹ, con thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu mẹ đang muốn nói cái gì sao? Con không thể một chân dẫm hai thuyền, con không thể ích kỷ như vậy. Sớm muộn gì con cũng phải lập gia đình, đây không phải là thời cổ đại, con không thể cưới một lần mấy người vợ. Thật vô trách nhiệm khi con qua lại với một ai đó một cách mơ hồ và không cho người ta danh phận."
Trương Hợp Hoan nói: “Con chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.”
Liễu Vân Tư ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Trương Hợp Hoan nói: "Ít nhất là bây giờ con vẫn chưa nghĩ về chuyện đó. Con mới ngoài hai mươi. Ở tuổi của con, mọi người đều nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, chuyện lập gia đình tính sau."
“Con không kết hôn thì người khác cũng phải kết hôn, ai sẽ cùng con đi hết quãng đời còn lại?”
Trương Hợp Hoan nói: "Thật trùng hợp, các cô ấy cũng chưa kết hôn. Nếu mẹ không tin, mẹ có thể hỏi các cô ấy thử."
Liễu Vân Tư nói: "Đó là bởi vì bọn họ thấy rằng con vô trách nhiệm nên bọn họ mới nói như vậy. Để mẹ nói cho con biết Trương Hợp Hoan, con sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Con không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới này. Có rất nhiều người xuất sắc hơn con, khi bọn họ gặp được một người đàn ông tốt hơn con thì tất cả bọn họ đều sẽ rời con mà đi, đến lúc đó con có muốn khóc cũng không kịp.”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: "Nếu như thật sự có một ngày như vậy thì con sẽ chúc phúc cho các cô ấy. Thế giới này vốn dĩ là như vậy. Tài nguyên tốt nhất được dành cho những người ưu tú nhất. Con ưu tú như vậy, làm sao các cô ấy có thể rời bỏ con."
Liễu Vân Tư trợn tròn mắt há hốc mồm mà nhìn con trai mình, chỉ vào cửa và nói: "Cút ra khỏi đây! Cút về với bố mày đi! Cút ra ngoài! Nhìn thấy mày là mẹ lại cảm thấy khó chịu."
Tất nhiên Trương Hợp Hoan sẽ không thực sự ra ngoài, mẹ cậu rất tức giận, cậu cũng không coi trọng những lời được thốt ra trong lúc Liễu Vân Tư giận dữ.
Cậu lặng lẽ gọi An Nhiên ra ngoài xem phim, hôm nay là ngày công chiếu phim "Tôi là truyền kỳ". Mặc dù cậu không tham gia hoạt động tuyên truyền cho phim, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không quan tâm đến phòng vé.