Trương Gia Thịnh nói: "Không liên quan đến ông? Ông cho rằng chuyện mà mình làm không có ai biết sao? Năm đó vì sao ông muốn cưới mẹ tôi? Thật sự là vì có tình cảm với bà ấy sao? Thật sự là vì yêu thích anh em chúng tôi sao? Ông dám nói mình không phải vì mưu đồ Cảng Thịnh à?"
Trương Phú Hâm thở dài nói: "Hiểu lầm của con với bố quả nhiên đã ăn sâu bén rễ."
Trương Gia Thịnh nói: "Vậy ông giải thích chuyện giữa ông và dì nhỏ đi."
Ánh mắt Trương Phú Hâm trở nên ảm đạm.
Trương Gia Thịnh nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi lại chưa từng nói với ai, tôi lo mẹ biết rồi sẽ đau lòng khổ sở."
Trương Phú Hâm nói: "Tận mắt nhìn thấy chưa chắc là sự thật."
"Sự thật chính là dì nhỏ của tôi đột nhiên mất tích, chuyện này nhất định có liên quan đến ông. Ban đầu tôi cho rằng mẹ sẽ không biết, nhưng tôi phát hiện mình đã đánh giá thấp trực giác của phụ nữ, sau khi dì nhỏ mất tích không lâu, bà ấy ngã bệnh, trước khi lâm chung, bà ấy đã kéo tay của tôi, dặn dò tôi chăm sóc em gái cho tốt, ông có biết vì sao bà ấy không dặn dò ông chăm sóc tốt cho chúng tôi không?"
"Bởi vì bà ấy biết bố chắc chắn sẽ làm như vậy."
Trương Gia Thịnh nở nụ cười khinh thường: "Lúc trước Cảng Thịnh đổi tên, vì sao mẹ tôi lại đề nghị dùng cái tên Phú Hâm này, bởi vì cái tên này rất thích hợp với ông."
Trương Phú Hâm nói: "Quả nhiên, trong lòng con chưa từng coi bố là bố của con, cũng chưa từng có chút tôn trọng nào với bố."
"Ông không xứng!"
Trương Phú Hâm chẳng những không tức giận mà ngược lại nở nụ cười: "Nghe con nói như vậy, bố bỗng nhiên giải thoát, nếu như con cứ coi bố như bố ruột mà tôn trọng, vậy cuộc đời của bố còn có tiếc nuối, còn có áy náy."
Trương Gia Thịnh nói: "Người như ông sẽ không cảm thấy áy náy." Nếu áy náy, sao ông ta có thể tự tay đưa mình vào ngục giam chứ? Đóng vai con trai hiếu thảo trái lương tâm nhiều năm như vậy, hiện giờ cuối cùng anh ấy cũng có thể thoải mái nói thẳng, không còn cần kiêng dè gì nữa.
Trương Phú Hâm nói: "Con đi đi."
Trương Gia Thịnh khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Người thứ hai Trương Phú Hâm muốn gặp chính là Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy Trương Phú Hâm, câu nói đầu tiên là: "Nhìn dáng vẻ của ông hẳn là có thể sống lâu trăm tuổi."
Trương Phú Hâm cười khổ nói: "Tấm thẻ Centurion Mall kia của tôi đã hóa thành tro bụi, tôi không sống qua được hôm nay."
Trương Hợp Hoan nghe vậy thì kinh hãi, mình cũng có một tấm thẻ Centurion Mall, nếu như thẻ không còn người cũng không còn, chẳng phải nói vận mệnh của mình cũng liên kết chặt chẽ với tấm thẻ kia sao? Cậu có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, vừa mới tìm được một bạn cùng đường, không ngờ nhanh như vậy mà sinh mệnh của đối phương đã đặt dấu chấm hết.
Sau khi biết chân tướng, Trương Hợp Hoan cũng không đến mức hận Trương Phú Hâm, cũng không có tình cảm gì, cũng chỉ vì cố gắng sống sót trong thế giới này, cậu cũng có thể hiểu được hành vi của Trương Phú Hâm, nếu đổi lại là mình, có lẽ cũng sẽ vì muốn sống mà không từ thủ đoạn.
Trương Phú Hâm nói: "Tôi vẫn quyết định gặp cậu một lần, có mấy lời, tôi không thể nói với người khác, nói người khác cũng sẽ không có ai hiểu được."
Trương Hợp Hoan nói: "Ông yên tâm đi, tôi sẽ không mưu đồ gia sản của ông, tiền đặt cọc ông đưa cho tôi, tôi sẽ trả nguyên lại cho ông không thiếu."
Trương Phú Hâm nói: "Cậu đương nhiên không cần lo lắng đến vấn đề kiếm tiền." Có hệ thống Centurion Mall bật hack, làm việc đương nhiên như hổ thêm cánh, lần này sở dĩ Trương Hợp Hoan có thể phá hủy kế hoạch của ông ấy, thành công thoát khỏi khốn cảnh, cũng vì dựa vào hệ thống Centurion Mall, nguyên nhân Trương Phú Hâm lựa chọn nhượng bộ không phải do đột nhiên có lương tâm, mà vì ông ấy đã không còn hệ thống chăm sóc, đối mặt với Trương Hợp Hoan bật hack, ông ấy không có chút phần thắng nào.
Trương Hợp Hoan nói: "Sau khi tôi vào, đã nhìn thấy Trương Gia Long bị cảnh sát mang đi."
Trương Phú Hâm nói: "Nghe theo mệnh trời đi, loại người như chúng ta vốn không nên tồn tại ở trên thế giới này, cậu có biết chuyện tôi lo lắng nhất là gì hay không?"
"Cái gì?"
"Tôi lo sau khi tôi chết, tất cả mọi thứ liên quan đến tôi đều sẽ biến mất hết."
"Không thể nào!" Trương Hợp Hoan có hơi khẩn trương, bởi vì cậu và Trương Phú Hâm có trải nghiệm giống nhau, vận mệnh hôm nay xảy ra trên người Trương Phú Hâm, ngày mai rất có thể sẽ xảy ra trên người cậu.
Trương Phú Hâm nói: "Những năm nay, tôi vẫn luôn muốn làm rõ nguyên nhân gây ra mọi chuyện, cậu may mắn hơn tôi, chí ít có thể nhìn thấy kết quả, có thể nhìn thấy sau khi tôi chết sẽ xảy ra chuyện gì."
Trương Hợp Hoan nói: "So với chuyện sau khi ông chết sẽ xảy ra chuyện gì, tôi tò mò trước khi ông tới đây đã xảy ra chuyện gì hơn? Ông là ai?"