Lý Hải Hà giới thiệu bọn họ, Trương Hợp Hoan vươn hai tay nhiệt tình nắm tay cùng Tào Kiến Minh: "Tào tổng khỏe."
Lý Hải Hà cố ý nhìn qua nói: "Kêu anh rể!"
Trương Hợp Hoan nhanh sửa miệng: "Anh rể khỏe!"
Tào Kiến Minh cười ha ha, ông ta dáng người không cao hơi chút có chút béo, thanh âm cực kỳ vang: "Tiểu Trương, tôi đối với cậu là ngưỡng mộ đã lâu, tiết mục của cậu tôi không bỏ kỳ nào cả, ngày mai là đại kết cục, tôi đã dặn chị của cậu ghi âm lại, muốn nghe kết cục trước một chút, nhưng bà ấy cũng không cho tôi chút mặt mũi nào."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Ngài nếu muốn nghe, tôi hiện tại nói cho ngài nghe."
Tào Kiến Minh nói với Lý Hải Hà: "Nhìn xem, xem xem em của bà, đây mới là người thân."
Lý Hải Hà lại giới thiệu Kiều Thắng Nam cho ông ta, Tào Kiến Minh nói: "Nữ thần thám Bằng Thành, tôi cũng mộ danh đã lâu."
Kiều Thắng Nam mỉm cười nói: "Tào tổng, chúng ta thật đã gặp qua."
"Có sao?" Tào Kiến Minh nhớ không nổi, ông đương nhiên biết bối cảnh xuất thân của Kiều Thắng Nam, có thể cấp bậc của ông còn chưa đủ trình độ đối thoại cùng Kiều bí thư.
Kiều Thắng Nam nói: "Tết âm lịch năm nay thời điểm viện quan hệ hữu nghị phúc lợi hoạt động, chúng ta đều ở đó, ngài thật đúng là quý nhân hay quên chuyện."
Tào Kiến Minh lúc này mới nhớ tới, liên tục xin lỗi: "Dễ quên dễ quên, thật ra chuyện này thực không thể trách tôi, tôi là ngời bị vợ quản rất nghiêm, đi ra bên ngoài, phu nhân dặn dò, không được nhìn cô nương ở bên ngoài, cho nên chỉ cần có mỹ nữ ở đó, tôi cũng không dám nhìn chút nào."
Mọi người đều cười lên, Trương Hợp Hoan phát hiện Tào Kiến Minh cũng có ý tứ, IQ cũng khá cao, khó trách có thể quản được Lý Hải Hà.
Lý Hải Hà mời mọi người người, cười giải thích: "Tôi cũng không chuyên chế như vậy, hơn nữa, anh ra ngoài muốn nhìn ai, tôi còn có thể quản được anh sao? Cũng không thể lưu mắt của anh ở nhà, đàn ông mà, thật nếu tâm đã đi ra ngoài, ngươi kéo cũng không kéo lại được, cho nên nói con người chính là mâu thuẫn, tìm một đàn ông trung thực, tuy yên tâm lại cảm thấy không tình thú, nhưng tìm một người linh hoạt, lại lo lắng anh ta đi bên ngoài sẽ màu mè hoa lá cành."
Tào Kiến Minh nói: "Phu nhân, bà còn chưa uống rượu mà, người ta còn chưa có kết hôn đó, bà không phải để cho người trẻ tuổi bọn họ sinh ra sợ hãi đối với hôn nhân đó chứ?"
Kiều Thắng Nam nhanh giải thích: "Tào tổng ngài hiểu lầm rồi, tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường."
Trương Hợp Hoan cũng giải thích theo: "Hiện tại thật là bạn bè bình thường."
Kiều Thắng Nam có chút bất mãn nhìn cậu, lời này có ý gì? Không lẽ cậu còn có ý tưởng gì đối với tôi? Trong lòng đã có chút cảm giác kỳ quái trước nay chưa có, hẳn không phải là chờ mong chứ? Có chút muốn hút thuốc, nhịn lại!
Lý Hải Hà cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, nhớ tới thời trẻ của bà cùng Tào Kiến Minh, khi trẻ tuổi tình cảm lưu luyến là tốt đẹp nhất, nhưng trên đời này tốt đẹp đều là ngắn ngủi, khi một khi kích tình rút đi, là về tới hiện thực, hiện thực không quan hệ với lãng mạn, tuy bọn họ cũng thử xây dựng lãng mạn, nhưng đã không có tâm tình như lúc trước, không quên sơ tâm, nhưng sơ tâm rốt cuộc cũng không tìm lại được. Tương cứu trong lúc hoạn nạn, năm tháng tĩnh lặng, thuộc về tuổi bọn họ chỉ có bình thản.
Tào Kiến Minh mở bình mao đài, Trương Hợp Hoan dành rót rượu, Kiều Thắng Nam vốn không muốn uống, nhưng Trương Hợp Hoan cũng rót cho cô một ly, do dự một chút cũng không cự tuyệt.
Vài ly rượu vào bụng, Tào Kiến Minh hỏi Trương Hợp Hoan chuyện bản quyền, lần trước một người bạn làm về xuất bản của ông nhờ Lý Hải Hà hỏi thăm.
Trương Hợp Hoan giải thích một chút, chỉ nói mình trước mắt hành văn còn chưa đủ thành thục, lo lắng không thể khống chế câu chuyện này.
Kiều Thắng Nam nhớ tới chuyện đã xảy ra ở xưởng sửa chữa ngày đó, lúc này mới ý thức được bản quyền của Trương Hợp Hoan đã thành trái ngọt, cô cũng có chút nghĩ không ra, Trương Hợp Hoan rõ ràng có cơ hội như vậy vì sao không muốn nắm lấy, chẳng lẽ cậu ta thực sự chỉ làm để lấy tiếng, dù sao cô cũng không nhìn ra được.
Lý Hải Hà nhắc tới chuyện thị cục muốn liên kết cùng đài làm chuyên mục, dựa theo ý của khoa tuyên truyền thị cục bên kia, bọn họ là muốn cho đài tin tức độc nhất vô nhị, thông qua phương thức này kéo gần khoảng cách giữa cảnh sát cùng người dân.
Vì sao không tìm đài truyền hình mà lựa chọn đài phát thanh, là vì đài phát thanh là phát thanh âm, đài truyền hình là phát hình ảnh, so ra mà nói phương diện đài phát thanh vẫn dễ khống chế phương hướng hơn, không bị suy luận ác ý, lại xuất phát từ như cầu bảo hộ cảnh viên cùng dân chúng, đài truyền hình làm mờ nhân vật ở cảnh sát thấy chính là bịt tai trộm chuông.