Trương Hợp Hoan cười nói: "Ai quy định quốc vương nữ nhi quốc nhất định là nữ."
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh cũng không thể, anh mà làm, căn bản không cần sông Tử Mẫu."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Em thực hiểu biết anh, anh tùy thân mang theo nước sông Tử Mẫu." (nước sông tử mẫu uống vào là sẽ mang thai, Trương Hợp Hoan nói tùy thân mang theo nước sông Tử Mẫu nghĩa là lúc nào cũng có công cụ để có thai bên người rồi)
Sở Thất Nguyệt ho khan một tiếng, hạ cửa kính xe xuống nhìn nhìn ra bên ngoài, đề tài là mình dẫn lên, cũng khó mà nói cái gì được, nhanh chuyển hướng đề tài: "Mùa thu rồi, bản "Thất Nguyệt" của anh thích hợp bầu không khí này."
Trương Hợp Hoan nói: "Em không phải không thích cái tên đó sao? Anh đã nghĩ cái tên khác là "A Comme Amour"."
"A Comme Amour" Sở Thất Nguyệt yên lặng thưởng thức, cảm giác cái tên này cũng có ý cảnh.
Chùa Bảo Liên ở chân núi Bàn Đào phía đông thành phố Bằng Thành, xây từ thời kì Nam Bắc triều, tục truyền là tòa chùa miếu có phong cách Ấn Độ đệ nhất Trung Hoa. Hơn ngàn năm qua trải qua tang thương, mấy độ hưng phế, trước xưng là chùa Long Hoa, sau tên chùa Hồng Phong, Hồng Liên, thời Thanh định danh là chùa Bảo Liên, nhiều lần hoang phế. Năm 2009 khởi công trùng tu, là đàn tràng phật Di Lặc.
Chùa chiền có được tám điện hai các một viện, diện tích hơn trăm mẫu. Phật điện là Đại Hùng bảo điện lớn nhất trong nước, diện tích kiến trúc 2.377 m2; Thông thiên các cao 59.88m, là phật các cao nhất trong nước, thờ phụng thiên quan tượng phật Di Lặc cao 39.88m, là phật tượng cốt đồng lớn nhất trong nước.
Tuy nhiên có được nhiều đệ nhất như vậy, nhưng chùa này cũng không có bao nhiêu danh khí, cho dù ở trong lòng tín chúng Bằng Thành, ngôi chùa mới xây này cũng không nổi tiếng gì bao nhiêu, bọn họ tình nguyện đi chùa Hưng Hoa núi Ngự Long
Hôm nay là mùng một, chùa Bảo Liên coi như có chút nhân khí, Trương Hợp Hoan đưa xe vào bãi đỗ xe, trong bãi đỗ xe thu phí cũng không có mấy chiếc xe, tín đồ thắp hương đến đây đều đậu xe ở hai bên đường phía ngoài, dù sao cảnh sát giao thông cũng không đến ghi thẻ.
Hai người xuống xe, Trương Hợp Hoan chuẩn bị đi mua vé vào cửa, Sở Thất Nguyệt nói với cậu hôm nay là mùng một, không cần mua vé.
Dọc theo bậc thang đi vào quảng trường bồ đề thánh liên, trên quảng trường không có thực vật gì, nhìn trụi lủi, mặt trời vô câu vô thúc chiếu nắng ở trên người.
Sở Thất Nguyệt có chuẩn bị trước nên mang theo mũ đội, Trương Hợp Hoan chỉ có thể giơ đầu phơi nắng.
Sở Thất Nguyệt gọi Trương Hợp Hoan đến đây thật ra là để cậu giải sầu, cô cũng xem tiết mục "Ngắm nhìn Bằng Thành" mà Trương Hợp Hoan tham gia kia, thứ sáu để lỡ, bất quá tối hôm qua cô xem, cảm thấy coi như bình thường.
Trương Hợp Hoan nói cho Sở Thất Nguyệt tối hôm qua chỉ là nửa kỳ tiết mục, bọn họ đã can thiệp với đài truyền hình, phương diện đài truyền hình tiến hành cắt nối biên tập lại, trả chân tướng lại như cũ, coi như là tiến hành bồi thường đối với Trương Hợp Hoan cùng tổ chuyên mục tiểu thuyết phát sóng liên tục, thật ra bọn họ cũng là bị bức bất đắc dĩ, lúc ấy ba người tổ chuyên mục "Ngắm nhìn Bằng Thành" cái gì cũng nói ra tại chỗ, hơn nữa Chu Cường trong cơn giận dữ đã đánh vỡ đầu Trần Tiền, hiện tại người còn đang ngồi ở trong đồn cảnh sát.
Sở Thất Nguyệt thế mới biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, oán trách nói: "Anh lúc ấy sao không nói với em?"
"Anh đã nói với em mà, anh còn tính cùng về phòng em xem TV, kết quả em cự tuyệt."
"Em không phải cảm thấy anh không có ý tốt sao? Chính anh không nói rõ ràng còn trách em."
"Nếu anh lúc ấy nói rõ tình huống với em, em sẽ để anh cùng về phòng xem TV sao?"
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu: "Vẫn sẽ không, anh làm em không yên tâm."
"Có cái gì mà không yên tâm, cũng không phải chưa từng ngủ chung."
"Anh nói bậy!"
Nếu không phải ở trong chùa, Sở Thất Nguyệt thật muốn xông lên xé cái miệng của hắn.
Trương Hợp Hoan cười nói: "Phật Di Lặc nhìn đó, chúng ta thắp hương, em xem đi, phiền toái của em xem như đã xong, phong ba của anh cũng đã qua, chúng ta dâng hương cho tốt, cảm tạ Phật tổ phù hộ."
Thời điểm rời khỏi Thông thiên các, Trương Hợp Hoan ở trên một tấm bia công đức chỗ cửa phát hiện tên Sở Quốc Lương, trong lòng nói sở Quốc Lương không phải ba của Sở Thất Nguyệt sao?
Quả nhiên Sở Thất Nguyệt đã dừng bước chân ở trước tấm bia công đức kia, nhìn tên của ba đôi mắt hơi hơi có chút đỏ lên.
Trương Hợp Hoan nói: "Ba của em?"
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu: "Em cũng không hiểu ông ấy chút nào."
Trương Hợp Hoan nói: "Chú Sở, ngài cứ yên tâm, về sau cháu sẽ thay chú chăm sóc Thất Nguyệt thật tốt."
Sở Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn Trương Hợp Hoan: "Anh tính là gì vậy? Em cần anh chăm sóc sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Cô gái à, chỉ là khẩu thị tâm phi!"
Hai người giữa trưa ăn cơm chay ở Liên hương trai ngay tại chùa Bảo Liên, Trương Hợp Hoan hỏi tính toán về sau của Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt tỏ vẻ còn chưa nghĩ nhiều như vậy, sau khi từ đi chủ tịch Hoa Phương, chuyện bên kia không cần cô phụ trách, đợi cho cổ phần công ty của cô đến kỳ hạn, thậm chí sẽ suy xét bán ra cổ phần.