Trương Hợp Hoan gật gật đầu, cầm theo túi đi vào phòng, Kiều Thắng Nam đi theo phía sau cậu, một màn trước mắt làm cho cậu lắp bắp kinh hãi, ở phòng khách đang nằm một bà lão, bà lão đang bị trói chặt, bởi vì miệng bị bịt lại nên không phát ra âm thanh.
Ở sô pha đang ngồi một người phụ nữ tóc tai hỗn độn, cô ta là vợ Phạm Đức Thành, tính cả đứa nhỏ kia thì đã có ba con tin.
Kiều Thắng Nam chuyển động thân thể, lợi dụng camera trên người truyền hình ảnh bên trong phòng cho cảnh sát. Kiều Thắng Nam ngửi được mùi khí gas, không khỏi nhíu nhíu mày.
Phạm Đức Thành cực kỳ giảo hoạt, bảo Trương Hợp Hoan đổ tiền ra.
Trương Hợp Hoan cười lạnh nói: "Anh có tư cách gì ra lệnh cho tôi?"
Phạm Đức Thành một tay ôm đứa nhỏ, một tay từ bên hông lấy ra một khẩu 54, nhắm vào Trương Hợp Hoan: "Mày nói tao có tư cách hay không?"
Trương Hợp Hoan ngẩn người ra, tình huống hung hiểm hơn nhiều so với cậu dự đoán, phải lợi dụng thời gian tạm dừng.
Kiều Thắng Nam nói: "Làm theo hắn nói đi!"
Cảnh sát bên ngoài đã từ chỗ Kiều Thắng Nam thấy được hình ảnh truyền lại, tất cả cũng đều ngẩn người, ai cũng không ngờ trong tay Phạm Đức Thành sẽ có súng, hơn nữa số lượng con tin bên trong nhiều hơn nhiều so với bọn họ nghĩ.
Phùng đội liên hệ bắn tỉa, xác nhận thời cơ có chuẩn hay không.
Kiều Thắng Nam vô cùng hối hận, không nên để cho Trương Hợp Hoan cùng mạo hiểm đi đưa tiền, Trương Hợp Hoan dựa theo yêu cầu của Phạm Đức Thành, mở túi đổ tiền từ bên trong ra, Phạm Đức Thành tin tưởng bên trong không có dấu vũ khí, lại bảo Trương Hợp Hoan bỏ tiền trở vào.
Kiều Thắng Nam nói: "Phạm Đức Thành, anh đã lấy được tiền, anh phải tuân thủ lời hứa, lập tức phóng thích con tin!"
Phạm Đức Thành chỉ súng vào Kiều Thắng Nam: "Đừng tưởng tôi không biết, các người ở hai sườn lầu đã bố trí bắn tỉa đúng không? Bên ngoài đều là cảnh sát đúng không, cách vách phòng này cũng đều là người của các người."
Kiều Thắng Nam nói: "Anh nếu biết như vậy cũng nên rõ ràng mình trốn không thoát, đầu hàng đi, không cần cố chống lại, lại càng không đả thương hại người vô tội, bọn họ đều là người nhà của anh."
Phạm Đức Thành cảm xúc đột nhiên kích động hẳn lên: "Cô câm mồm! Bọn họ không là người nhà của tôi, ba năm, tôi ngồi tùsuốt ba năm, con khốn này chưa từng đến thăm tôi một lần, tôi thành thành thật thật cải tạo ba năm, chuyện đầu tiên tôi làm khi ra tù chính là muốn đoàn tụ cùng người nhà, tôi nhớ con tôi, nhưng cô ta lại có thể sinh một đứa con gái!"
Kiều Thắng Nam lòng trầm xuống, quả nhiên là nguyên nhân này, Phạm Đức Thành bị vợ phản bội kích thích, cho nên mới làm ra hành động trả thù xã hội, bên trong hương vị khí gas càng ngày càng đậm.
Kiều Thắng Nam nói: "Phạm Đức Thành, hãy nghĩ con của anh còn nhỏ, anh chẳng lẽ nhẫn tâm như vậy."
"Nhẫn tâm! Tôi đương nhiên nhẫn tâm, tôi vừa mới giám định AND của nó xong, ngay cả nó cũng không phải con của tôi, nó không phải con ruột của tôi!" Phạm Đức Thành lớn tiếng kêu gào.
Trương Hợp Hoan thở dài, trong lòng nói bạn hữu này xác thực đủ thảm, muốn nói trong lúc ngồi tù vợ hắn tịch mịch khó nhịn nên cho hắn đội nón xanh thì còn có thể lý giải, nhưng con là sinh trước khi ở tù, không thể tưởng được cũng không có quan hệ gì với hắn, đổi thành ai cũng không chịu nổi.
Phạm Đức Thành giơ súng chỉ vào Kiều Thắng Nam nói: "Đều là, đều là cô làm hại, nếu không phải cô bắt tôi vào tù, tôi sao có thể trở thành như vậy? A! Cô nói, cô có phải đáng chết hay không?"
Kiều Thắng Nam nói: "Những người khác là vô tội, anh muốn trả thù tôi cũng được, không cần thiết liên quan tới vô tội, anh thả bọn họ trước, tôi lưu lại."
Phạm Đức Thành cười ha ha: "Các người không ai đi được, có ngửi được mùi gì không? Ở đây đều là khí gas, chỉ cần tôi châm lửa."
"Oành!" Vẻ mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Bắn tỉa báo cáo với trung tâm chỉ huy: "Phùng đội, tội phạm đã tiến vào phạm vi bắn."
"Đình chỉ hành động, lập tức đình chỉ hành động, bên trong ít nhất có năm con tin, khí gas bên trong cũng rất đậm, có tia lửa là tất cả đều nổ tung." Phùng đội thanh âm trở nên vô cùng khẩn trương, sơ ý rồi, không nên để cho Kiều Thắng Nam cùng Trương Hợp Hoan tiến vào trong phòng.
Trương Hợp Hoan nói: "Chúc mừng anh!"
Phạm Đức Thành ngẩn ra: "Chúc mừng tao? Mày chúc mừng tao cái gì?"
Kiều Thắng Nam lặng lẽ đưa tay huých Trương Hợp Hoan một cái, loại thời điểm này anh cũng đừng nói lung tung, sợ mặt hàng này nói ra thứ linh tinh gì đó lại kích thích đối phương.
Trương Hợp Hoan nói: "Chúc mừng anh không cần gánh nặng áp lực nuôi con cái, không phải con của anh, anh đương nhiên không cần phải nuôi chúng, tình huống tương tự, vợ của anh lừa dối anh, cô ta là bên làm sai, toàn bộ tài sản nhà anh đều là của ngươi, căn nhà này cũng không tệ, cũng phải hơn triệu, đều về anh, trên trời góc bể đâu mà không đi được, anh bộ dạng cũng không tệ, lại có tiền, đàn ông ba mươi xuất đầu giống như anh thuộc về dạng chính chắn, có xe có nhà, các cô gái khẳng định nối nhau mà xông về phía anh, tìm một hoàng hoa đại khuê nữ mà kết hôn, lại sinh một đứa nhỏ béo mập, ngày lành của anh còn ở sau."