Phó Hạo cười nói: "Anh cũng đừng cười chúng tôi, chút sáng tác của chúng tôi ở trước mặt ngài căn bản không đáng nhắc tới, thật sự, tôi cũng không phải khen ngài chút nào, với mấy bản nhạc của ngài, tùy tiện xuất ra một khúc nào đều có thể miểu sát cả đám dân chơi nhạc, thầy Trương, tôi chỉ không hiểu, ngài tiêu chuẩn cao như vậy vì sao không vào giới âm nhạc, cái khác không nói, chỉ tiêu chuẩn của ca khúc "Bạn cùng bàn" này, bán vài trăm ngàn tuyệt đối không thành vấn đề, nếu để cho ca sĩ nổi danh xem trúng khả năng không chỉ cái giá này."
Trương Hợp Hoan nói: "Đây chỉ là sở thích, hơn nữa viết ca khúc là một loại cảm xúc, không có tính bán."
"Tôi biết, nếu thầy Trương muốn bán, hãy nhớ tới tôi đầu tiên, tôi tuy không có tiền gì, nhưng vì bài của ngài, tôi chuyển nhượng quán bar đi cũng được."
Trương Hợp Hoan trong lòng nói Phó Hạo thật ra là một nhân vật tuệ nhãn thức châu, nếu hắn thật có thể chuyển nhượng bản quyền, bán "Bạn cùng bàn" để Phó Hạo sử dụng, khẳng định bài hát này sẽ một lần là nổi tiếng, ca sĩ biểu diễn bài hát này cũng sẽ theo đó mà hot, đối với bài hát mà nói, để nổi tiếng thì chuyện vung tiền như rác mua bài hát cũng thấy không ít.
Bất quá giá trị của "Bạn cùng bàn" xa không chỉ đơn giản ở một bài hát, nhớ sau đó Cao Tiểu tùng còn lợi dụng bài hát này dựng thành phim, tuy đánh giá điện ảnh khong cao, nhưng rạp bán vé lại không thấp, buôn bán tình cảm nhớ nhung này cũng kiếm bạc không ít.
Kiều Thắng Nam cũng nổi lên lòng hiếu kỳ: "Trương Hợp Hoan, ngồi cùng bàn của anh đến cùng là viết cho ai?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Em không phải cảnh sát sao? Có bản lãnh tự em tra đi."
Kiều Thắng Nam gật gật đầu: "Anh để em tra, em cũng thật tra, ngày mai đưa ra cả lịch sử thuê phòng của anh."
Phó Hạo ở một bên cười, Trương Hợp Hoan lại không cảm thấy buồn cười, Kiều Thắng Nam thật nếu làm như vậy, khẳng định có thể tra được lịch sử thuê phòng của cậu cùng Lâm Nhiễm ở Hilton, Trương Hợp Hoan nâng ly cụng với Kiều Thắng Nam: "Uống rượu không nói chuyện công tác." Chung quy vẫn thấy ngại.
Kiều Thắng Nam nói: "Sao cảm thấy người nào đó có chút chột dạ vậy?"
Trương Hợp Hoan nói: "Anh là sợ em phạm sai lầm, thân là cảnh sát nhân dân kiêng kị nhất chính là lấy khí dùng tư, em vừa được công bậc hai, vạn nhất bị lấy trở lại, vậy rất xấu hổ."
Kiều Thắng Nam nói: "Là anh sợ xấu hổ thì có."
Phó Hạo nói: "Thầy Trương có hứng thú lên sân chút hay không?"
Trương Hợp Hoan nhìn Kiều Thắng Nam nói: "Không bằng anh hát cho em một bản."
Kiều Thắng Nam nói: "Rửa tai lắng nghe." Nghe nói cậu ta nguyện ý hát một bản cho mình cũng vui vẻ.
Phó Hạo chuẩn bị đi giới thiệu chương trình, Trương Hợp Hoan bảo hắn khỏi làm vậy, bảo hắn đi chuẩn bị đàn dương cầm, cậu tính hát đệm dương cầm, tự đàn tự hát.
Trương Hợp Hoan rút ra bông hồng đỏ trong bình hoa đưa cho Kiều Thắng Nam, Kiều Thắng Nam có chút dở khóc dở cười, người này tặng hoa cho tới giờ đều là thuận tay dắt dê sao? Đành phải nhận lấy, Trương Hợp Hoan lên trên sân khấu.
Kiều Thắng Nam cầm bông hồng đỏ nhìn Trương Hợp Hoan ngồi ở trước đàn dương trên sân khấu, không thể không thừa nhận Trương Hợp Hoan bộ dáng khi yên tĩnh có sức quyến rũ thâm trầm không hợp với tuổi của cậu ta.
Cô nào biết mặt hàng này là từ yêu nghiệt từ thế giới mười lăm năm sau trở lại, không nói duyệt tẫn ngàn phàm, cũng xưng được với là thân kinh bách chiến, cho nên tuổi tác của Trương Hợp Hoan trên hộ tịch nhỏ hơn so với cô, cô lại thường xuyên sinh ra cái nhìn anh ta lớn hơn mình.
Trương Hợp Hoan nói vào microphone: "Kế tiếp tôi sẽ hát một ca khúc tự sáng tác tên là "Hoa hồng đỏ", tặng cho hoa hồng đỏ trong lòng tôi."
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Kiều Thắng Nam, trong quán bar thật ra không bao nhiêu người, nhưng Kiều Thắng Nam xưa nay hào phóng lại không khỏi đỏ mặt, cầm đóa hồng đỏ có chút quá bắt mắt, Trương Hợp Hoan này có ý làm cho mình xấu hổ, mọi người đều nhìn thấy, anh ta lại có thể lấy bông hồng đỏ trong bình đưa cho mình, sao cảm giác bông hồng này có chút bỏng tay.
Ca khúc "Hoa hồng đỏ" này là Lý Trác Hùng viết theo nội dung tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ cùng hoa hồng trắng" của Trương Yêu Linh, ca từ là trong lòng mỗi một người đàn ông đều có hai cô gái, một ngây thơ, một phong tao, mà hoa hồng đỏ tượng trưng cho phong tao.
Có lẽ mỗi một người đàn ông đều từng có hai cô gái như vậy, ít nhất hai người. Cưới hoa hồng đỏ, lâu ngày, đỏ sẽ thành vết máu của muỗi trên tường, trắng sẽ là ánh trăng sáng trước giường; cưới hoa hồng trắng, trắng đó là hạt cơm dính trên quần áo, đỏ lại là nốt ruồi đỏ ở trước ngực.
Trương Hợp Hoan trước khi trở lại thì có vẻ thiên vị khúc ca này, cậu quyết định tặng khúc ca này cho Kiều Thắng Nam ở ngay tại đây.
Trong giấc mộng mê man ko thể tỉnh lại, hình ảnh người ngập tràn trong sắc đỏ.
Tất cả tình cảm chỉ còn là nỗi đau mệt mỏi…
Nhạc trong truyện:
Ca khúc "Hoa hồng đỏ" bản tiếng phổ thông:
https://www.youtube.com/watch?v=iwWIZ18WU8Y
Ca khúc "Hoa hồng đỏ" bản tiếng Quảng:
https://www.youtube.com/watch?v=7fPO8QtK1dg