La Bồi Hồng mỉm cười nói: "Tôi có loại cảm giác, người như cậu sẽ không ở một chỗ lâu, Đài giao thông tỉnh cũng sẽ không là điểm cuối của cậu, cậu là người có thể thành đại sự, tôi bản lãnh khác không có, hỗ trợ xử lý một ít việc vặt thì vẫn có chút kinh nghiệm, nếu tương lai cậu có phát triển lớn hơn, cần tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ không chút do dự mà đến chỗ cậu."
Những lời này chân chính đả động Trương Hợp Hoan, La Bồi Hồng nhìn mình rất chuẩn, nói ra cũng là những lời cực kỳ tri kỷ, ở phương diện này mặc kệ là Lý Hải Hà hay là Lâm Tiểu Phượng, đều không thể đặt cùng một mặt bằng với bà.
La Bồi Hồng từ đầu tới cuối đều không có cường điệu để Trương Hợp Hoan giữ bí mật cho bà, nếu đã lựa chọn nói cho Trương Hợp Hoan chuyện này, bà sẽ đặt niềm tin vào cậu, vẽ rắn thêm chân mà nói sẽ chỉ làm cho người khác sinh ra phản cảm.
Trương Hợp Hoan sau khi chia tay với La Bồi Hồng, ngồi taxi về chỗ ở, thời điểm đi qua Ngõa xá trà uyển mà Mạnh Vĩnh Cương mới mở, phát hiện bên đó đã sáng đèn, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Vĩnh Cương cùng Lâm Tiểu Phượng đi ra tiễn người, Trương Hợp Hoan thấy được vợ chồng Lý Hải Hà, hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tuy loại chuyện này thực bình thường, nhưng Trương Hợp Hoan xem ở trong mắt vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, nhớ tới những lời La Bồi Hồng nói đêm nay, có lẽ trong thể chế chính là như thế.
Ngươi không chịu nước chảy bèo trôi, dần dần sẽ biến thành ngoại tộc bị bài xích, khi năng lực của ngươi không thể góp một viên gạch cho chiến tích của người ở trên, như vậy ngươi sẽ biến thành chướng ngại trong lòng người ta.
Trương Hợp Hân chung quy vẫn không đồng ý công chứng, cô cho rằng nếu là vợ chồng thì không cần phân chia rõ ràng như vậy, đã cãi nhau với mẹ một trận, rồi chia tay trong không vui. Liễu Vân Tư nhìn thấy loại tình huống này, cũng chỉ có thể tùy ý cô, cuộc sống là phải tự mình trải qua, làm mẹ chỉ có thể giúp đến một bước này.
Trương Hợp Hoan trả tiền cho Lưu Trường Hà xong, bởi vì nhà phải tháo dỡ tái định cư, em gái Trương Hợp Nguyệt lại phải thi vào cao đẳng, nên thuê hai gian nhà ở phụ cận trường học, cậu trả trước nửa năm tiền thuê nhà, sẵn ngày nghỉ gọi công ty chuyển nhà đến chuyển nhà luôn.
Chuyện tiến tu đã nói riêng với Lý Hải Hà, Lý Hải Hà đáp ứng với cậu, bất quá dựa theo cấp bậc còn phải cần chủ nhiệm kênh Lâm Tiểu Phượng ký tên.
Trương Hợp Hoan vốn tưởng rằng Lâm Tiểu Phượng sẽ làm khó dễ ở trên chuyện này, không nghĩ tới Lâm Tiểu Phượng vui vẻ ký tên, đại khái Lâm Tiểu Phượng cũng nghĩ thông đạo lý trong đó, nếu không để mình sử dụng, thì cứ nhắm mắt làm ngơ.
Trương Hợp Hoan giữ bí mật nên người biết chuyện cậu sắp đi tỉnh thành tiến tu cũng không nhiều, hơn nữa cậu đã ghi xong tiết mục "Xạ điêu anh hùng truyện", tiết mục còn thừa cũng đủ phát đến tháng ba sang năm.
Kỳ tiến tu lần này của cậu là nửa năm, nói cách khác chờ "Xạ điêu anh hùng truyện" phát xong, cậu trên cơ bản đã sắp trở lại, nói đến tiến tu cũng không phải đi ngay lập tức, nhanh nhất cũng muốn đến đầu tháng sau.
Trong khoảng thời gian này Trương Hợp Hoan tính tranh thủ ghi một bộ "Liên thành quyết", lựa chọn Liên thành quyết là vì bộ tiểu thuyết này độ dài có vẻ ngắn, tính toán thời gian vừa vặn có thể ghi xong, coi như là bồi thường của cậu đối với đài phát thanh Bằng Thành đi.
Nhà đã dời xong, Liễu Vân Tư một người ngồi ở trong sân, nghĩ tới nơi này không lâu sau sẽ không còn tồn tại nữa, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn, mỗi người trong lòng đều có tình cảm quyến luyến cố hương, huống chi nơi này đã chứa ký ức cả nửa đời của Liễu Vân Tư.
Trương Hợp Hoan đối với căn nhà cũ này tình cảm cũng không sâu, nếu nói nơi có ký ức sâu nhất, đó là gian phòng nhỏ mà cậu nhìn thấy khi cuộc đời quay trở lại, căn phòng cơ bản đã trống không, chỉ còn lại có cái giường gỗ nhỏ rách nát.
Trương Hợp Hoan đẩy cửa đi vào, mùi ẩm mốc đập vào mặt, nhìn cái giường nhỏ nọ, nhớ tới tình cảnh khi mình mới thức tỉnh trả lại.
Vận mệnh đưa cậu về 15 năm trước, khả năng không chỉ là muốn cậu cứu người nhà, nếu có được cơ hội lựa chọn một lần nữa, vì sao không thử làm một ít chuyện có ý nghĩa chứ?
Cho dù đã không còn tài phú gia tộc truyền thừa, bằng vào năng lực của mình hiện tại cũng có thể khai sáng ra một phen sự nghiệp, vượt qua quá khứ, lấy lại huy hoàng.
Liễu Vân Tư nghe nói con muốn đi tỉnh thành tiến tu, rõ ràng có chút không nỡ, vốn nghĩ con từ huyện điều đến thành phố cũng chỉ mới làm ra chút thành tích, thủ tục điều động công tác cũng mới xong không lâu, không nghĩ tới đã phải đi tỉnh thành, nhưng không nỡ thì không nỡ, làm mẹ ai mà không hy vọng con có tiền đồ tốt, đài đưa con đi tiến tu, chứng minh đơn vị coi trọng đối với con mình.