Trương Hợp Hoan nói: "Tôi là tiến tu sinh mới tới, được phân phối đến tổ chuyên mục "Dự báo thời tiết" tiến tu học tập, tôi muốn tìm người phụ trách ở đây."
An Nhiên đang muốn nói cho cậu biết Tiết Quang Minh đang ốm, nhưng nghĩ lại lý do này giống như không đủ để thay đổi thực tế là thằng nhãi này ở tiến tu tổ chuyên mục bọn họ.
Thứ đáng ghét mà, tối thứ sáu thiếu chút đã kéo ngã mình, thô bạo như vậy, còn mắng mình là bà điên, thực xem mình đã quên quên? Đuổi đi thì đúng là quá dễ dàng cho hắn mà.
Nghĩ đến đây, An Nhiên nhất thời có chủ ý: "Chủ nhiệm chúng tôi đang ốm, trước mắt tổ chuyên mục từ tôi chủ trì công tác."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Vậy quá tốt rồi!" Đưa mắt nhìn nhìn vào ngực trái An Nhiên.
Nhìn cực kỳ thản nhiên, hơn nữa không kiêng nể gì, tựa như đang nhìn đồ của nhà mình vậy.
An Nhiên ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú này có loại cảm giác bị báng bổ, nhíu nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Nhưng Trương Hợp Hoan căn bản không có ý thu hồi ánh mắt, còn có vẻ ngạc nhiên nói: "Thì ra ngài gọi là An Nhiên, tôi về sau sẽ gọi ngài là chị An."
An Nhiên lúc này mới rõ ràng hắn là nhìn bảng tên của mình, không phải nhìn ngực mình, không đúng, bảng tên ngay ở trên ngực, hơn nữa cái sau mục tiêu lớn hơn so với cái trước, một cái bảng tên cí gì phải nhìn cả buổi như vậy chứ?
Hắn lại có thể gọi mình là chị An, mình lớn như vậy sao? Mình mới 22 tuổi thôi mà!
An Nhiên nhớ tới câu nói vật vật tụ theo loài người tụ theo bầy, tên say xâm nhập WC nữ hôm thứ sáu kia cũng là một bọn với hắn, Trương Hợp Hoan này cũng không phải thứ tốt gì, thật ra cậu từ khi tiến vào đến giờ vẫn chưa có giới thiệu tên của mình, An Nhiên có ấn tượng quá sâu đối với cậu.
Trương Hợp Hoan lấy ra thông báo tiến tu đưa cho An Nhiên: "Chị An, đây là thông báo tiến tu của tôi."
An Nhiên áp lửa giận xuống, lật xem tư liệu cá nhân của Trương Hợp Hoan, nhìn đến hàng ngày tháng năm sinh của Trương Hợp Hoan, hắn ta sinh sau mình 1 năm, bất quá sinh nhật của hắn là 31-1, mình là tháng 9.
Mặt hàng này rõ ràng chỉ nhỏ hơn 4 tháng so với mình, lại có thể không biết xấu hổ mà gọi mình là chị An, mặt mũi đâu? Nhưng xưng hô như vậy hình như cũng không có gì sai.
"Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta kém không đến 1 tuổi!"
"Cho dù ngài nhỏ hơn tôi thì vẫn là thầy, tôi vẫn phải tôn xưng ngài một tiếng chị gái."
An Nhiên nói: "Đừng gọi tôi chị gái, nơi này là đơn vị."
"Thầy An, tôi gọi ngài là thầy An có được không?"
An Nhiên thản nhiên chấp nhận, nếu đến tiến tu học tập, cô đương nhiên là thầy của hắn.
"Đài phát thanh Bằng Thành, làm người dẫn chương trình mấy năm?"
"Không đến nửa năm, cho nên phái tôi đến học tập."
An Nhiên nói: "Được rồi, cậu…" ánh mắt nhìn lướt qua văn phòng, đến máy nước uống thì ngừng lại: "Tiểu Trương, cậu đi đổi nước đi."
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đi đến bên máy nước uống, lấy thùng không xuống, một tay nhấc lên bình nước trên đất, lật cổ tay một cái đã cử cả bình nước khoáng lên, dễ dàng thay đổi, mười phần biểu diễn.
Bên cạnh Tạ Lệ Na sợ hãi than thở: "Tiểu Trương sức thật mạnh nha, tôi bình thường ôm hai tay còn không lên nổi, cậu một tay đã có thể làm được."
"Nam nữ có khác mà, thầy Tiểu Tạ về sau có việc gì cần sức lực thì cứ gọi tôi."
An Nhiên nghe thấy rất rõ ràng, hắn gọi Tạ Lệ Na vì thầy Tiểu Tạ, gọi mình là thầy An, chị An, dì, hay là mình nhìn có vẻ già hơn so với Tạ Lệ Na 29 tuổi?
Càng làm cho cô buồn bực là, Trương Hợp Hoan sau đó chuyện trò với Tạ Lệ Na ngay bên cạnh, hai người nói rất vui vẻ, Trương Hợp Hoan lại có thể hỏi tuổi của Tạ Lệ Na, hỏi cô ta có phải mới 20 hay không?
Tạ Lệ Na cực kỳ vui vẻ, che miệng cười nói: "Tôi đã 29."
"Thầy Tiểu Tạ, thực nhìn không ra mà, ngài không nói tôi còn tưởng ngài không đến 20 đó, ngài bảo dưỡng như thế nào vậy? Sao mà trẻ như vậy."
"Có sao?" Tạ Lệ Na sờ sờ mặt, hai mắt lập lòe sáng lên, phụ nữ đều thích người khác khen trẻ tuổi.
Trương Hợp Hoan nói: "Thật mà, trong ba chúng ta ngài tướng mạo trẻ nhất, trạng thái da của ngài da cũng là tốt nhất."
An Nhiên lưng quay về bọn họ nhắm hai mắt lại nghiến chặt răng, Trương Hợp Hoan có phải bị mù không? Cô ta trẻ à, khi cô ta cười lên nếp nhăn nơi khoé mắt cậu không nhìn thấy sao? Trạng thái da của cô ta được trầm trồ khen ngợi, vậy tôi gọi là cái gì?
Trương Hợp Hoan lại cố tình nói một câu: "Thầy An, ngài nói đúng không? Thầy Tiểu Tạ có phải đặc biệt trẻ không?"
An Nhiên nói: "Tiểu Trương, cậu giúp tôi đi đưa phần văn án này cho Từ Thế Bình, anh ta ở gian ghi âm số 7."
Trương Hợp Hoan đi qua nhận lấy văn án: "Phòng ghi âm ở lầu mấy?"
"Lầu 29!"
Trương Hợp Hoan cầm văn án đi ra ngoài.