Trương Gia Thành quả nhiên không muốn làm lớn chuyện, cho rằng điều kiện của Tiết Quảng Hưng đã rất không tệ, bảo Trương Hợp Hoan đáp ứng, Trương Hợp Hoan tuy không cam lòng, nhưng vẫn phải tôn trọng ý của ba.
Trước mặt ba điện thoại cho Hàn Chí, nói kim ngạch bồi thường quá ít, yêu cầu 300.000, Hàn Chí vừa lập tức xin chỉ thị Tiết Quảng Hưng.
Tiết Quảng Hưng nghe 300.000 tuy đau thịt, nhưng ông cũng hiểu biết tình huống bên "Đánh thẳng chân tướng", không tốn một hai triệu là không có khả năng dìm sự việc xuống, hơn nữa tiêu tiền cũng chưa chắc đã có thể xong chuyện, căn cứ theo ý tưởng muốn nhanh chóng áp chế ảnh hưởng xuống, liền nói ngày mai sẽ chuyển khoản.
Trương Hợp Hoan điện thoại cho Bạch Anh, nói cho cô quyết định bên này, Bạch Anh thật ra không nói gì, loại tin tức như thế này bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều, mục đích của cô cũng là thông qua chuyện này trợ giúp Trương Hợp Hoan, mục đích đạt được là được rồi.
Sở Thất Nguyệt ở bệnh viện thuê hai người hộ lý lần lượt chăm sóc Trương Gia Thành, cô không muốn Trương Hợp Hoan quá vất vả.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy ba đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, vết thương đã ổn định thì cũng yên lòng, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt vì mình bôn ba cả ngày, vừa ra tiền vừa xuất lực, khuôn mặt đã có chút tiều tụy, đưa tay vuốt ve khuông mặt của cô có chút đau lòng nói: "Đã gầy rồi."
Sở Thất Nguyệt đỏ mặt nói: "Anh bớt lợi dung em đi." Nhưng không có đẩy tay cậu ra, cảm giác được nựng như vậy rất là thoải mái.
Trương Hợp Hoan nói: "Chuyện đã được giải quyết, ngày mai phía trung tâm vận tải sẽ chuyển tiền qua, anh sẽ gởi lại cho em."
Sở Thất Nguyệt nói: "Cứ bỏ qua như vậy sao? Chú chịu khổ nhiều như vậy, 300.000 là có thể xong chuyện?"
Dựa theo tính tình của Trương Hợp Hoan đương nhiên là không muốn bỏ qua, cũng không để 300.000 vào mắt, nhưng ba đã không muốn làm lớn chuyện, muốn an ổn làm ăn, cái này cũng đã có thể xem là một kết quả lý tưởng rồi.
Trương Hợp Hoan bảo cô không cần ở đây nữa, trở về căn nhà trọ của mình mà nghỉ ngơi, đêm nay cậu ở lại chỗ này.
"Em không quay về, phụ cận có nhà trọ sao bảo em về tận đó, thật ra anh cũng không cần ở đây, em đã giúp anh thuê hộ lý rồi, người ta chuyên nghiệp hơn anh đó."
Trương Hợp Hoan nói: "Hộ lý là hộ lý, ba bị thương nặng như vậy, anh làm con nếu không ở một buổi tối, trong lòng cũng không thể nói qua được, em cứ về nghỉ ngơi đi, con gái thức đêm nhanh già đó."
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, Trương Hợp Hoan đưa cô đến dưới lầu, bảo cô lái xe của mình đo.
Sở Thất Nguyệt mới vừa đi, Lưu Tuyết dẫn theo con gái đến đưa cơm, Trương Hợp Tâm nhìn thấy Trương Hợp Hoan vui vẻ chạy tới gọi tiếng anh, Trương Hợp Hoan ẵm cô bé lên.
Lưu Tuyết nói cho Trương Hợp Hoan, tối nay Quách Quảng Lợi có tới tìm cô, đưa 100.000 cầu họ giơ cao đánh khẽ thả Quách gia một con đường, dựa theo ý của Trương Hợp Hoan, bà không có nhận tiền mà đuổi Quách Quảng Lợi đi.
Trương Hợp Hoan khinh thường nói: "Sớm biết hôm nay cần gì làm những chuyện lúc trước." Cậu cũng nhìn ra Lưu Tuyết đã có ý động, thật ra ba cậu cũng như thế.
Trương Hợp Hoan cân nhắc chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý của ba, chuyện mình nên làm thì mình cũng đã ra mặt, nhưng cậu cũng không tiện lấy ý chí của mình mà áp đặt một nhà của ba, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, mỗi người cũng nên có lựa chọn của bản thân.
Sở Thất Nguyệt ở Nam Giang cùng Trương Hợp Hoan hai ngày, rồi phải về Bằng Thành đi gặp luật sư, bên trại heo xây dựng cơ bản đã hoàn thành, cô phải đi hiện trường thị sát một chút, đổi thành trước đây Trương Hợp Hoan khẳng định sẽ đi với cô, nhưng lần này xác thực là không đi được.
Thông qua chuyện lần này, tình cảm giữa cậu với Sở Thất Nguyệt bất tri bất giác xâm nhập một tầng, cảm giác cách quan hệ xác định cũng chỉ là chuyện đâm thủng một tầng cửa sổ giấy mà thôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Hợp Hoan đi làm sau khi nghỉ phép, đi vào văn phòng, chợt nghe thấy tiếng An Nhiên ho khan, cô bị cảm, nhìn thấy Trương Hợp Hoan tiến vào, ngoắc cậu nói: "Cậu tới vừa lúc, hôm nay thay ca cho tôi, cổ họng tôi đã khàn hết cả rồi."
Trương Hợp Hoan nhìn cô một cái, nhìn thấy váy An Nhiên mặc có chút mỏng mảnh: "Mặc đồ quá ít, chúng ta không thể chỉ cần chắn gió mà còn cần quan tâm tới nhiệt độ nữa."
An Nhiên liếc xéo cậu: "Nhìn đi đâu vậy? Rót chén trà cho tôi đi."
Trương Hợp Hoan cầm lấy ly trà của cô đi rót thêm nước nóng, rồi đưa đến trước mặt cô, An Nhiên lấy thuốc cảm ra uống, lại ho khan vài tiếng, vẫn là ngày đó trúng mưa mà sinh bệnh.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Hợp Hoan một cái, thấy mấy vết xước trên mặt cậu đều đã kết vảy: "Hai ngày này cậu đi đâu vậy? Lỗ Lệ phòng nhân sự đã đến kiểm tra."
"Không phải tôi nhờ cô xin phép giúp tôi rồi sao?"
"Không có xin phéo, tôi giấu giúp cậu rồi, nói ngươi cùng Tiểu Uông đi đài khí tượng học tập, cô ta cũng không hoài nghi."